Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

Tại sao bạn bị thất nghiệp mà không cánh cửa nào mở?

Thời gian những năm gần đây nếu bạn đọc báo và có để ý về tình hình kinh tế, việc làm của xã hội bạn sẽ thường xuyên thấy có cụm từ gần giống sau đây xuất hiện;

Nhất hậu duệ, nhì quan hệ, ba tiền tề, thứ tư mới là trí tuệ.

Có lẽ không cần phải phân tích câu này, mọi người đều dễ dàng hiểu. Trong nhiều hoàn cảnh, câu đó là sự mỉa mai, lúc khác lại là sự ca thán, chán nản về tình hình thực tại, một số khác qui tội cho xã hội xuống cấp, giáo dục bại hoại,… Những góc nhìn tiêu cực sẽ không giải quyết vấn đề nếu bạn là đang là sinh viên và bạn mong muốn rằng khi ra trường bạn có một công việc bằng khả năng của bạn, và không muốn tham gia vào những chiêu trò mang tính tiêu cực.

Từng là một sinh viên, tôi xin chia sẻ một số kinh nghiệm của bản thân để các bạn sinh viên có thể tham khảo, và có thể một ngày nào đó bạn cũng sẽ mỉm cười giống tôi “mình thật là may mắn“.

Bạn không cần phải là một người có IQ cao, siêng năng hơn hẳn mọi người. Nói chung, là một người bình thường nhưng bạn đã thi đỗ vào một trường đại học không danh tiếng lắm như kiểu FTU – ĐH Ngoại thương (được mệnh danh là Harvard của Việt Nam) nhưng cũng không đến nỗi tai tiếng. Như vậy, bạn đã là trong số 20% người của tốp trên các thí sinh vượt qua được kỳ thi. Một thành tích không tệ đến nỗi phải bi quan phải không nào?

Okie, giờ thì bạn đã là sinh viên rồi và nếu bạn đang là sinh viên năm nhất, tôi sẽ không nói với bạn nhiều, mà bạn nên đọc bài này để hiểu những gì đang chờ đợi mình. Tôi sẽ chỉ chia sẻ những gì tôi đã trải qua khi bước vào học chuyên ngành (tức từ năm 3 trở đi) nhưng cũng sẽ điểm qua được thời của tôi như thế nào để các bạn có được sự mường tượng.

Tôi học trung học phổ thông ở một thành phố biển quê nhà, một trường cũng được gọi là “có số má” chỉ xếp sau trường chuyên. Thời cấp hai, tôi có thể đứng trong tốp 10 của lớp, nhưng những năm cấp 3, học ở môi trường lạ, hơn nữa bắt đầu có những việc lộn xộn trong tâm sinh lý, tôi đâm ra học hành kém hẳn, năm nào cũng xếp nhất hoặc hai từ dưới đếm lên. Bố mẹ thì không bao giờ có quan niệm định hướng hoặc ép buộc con sẽ theo ngành nghề nào khi vào đại học. Và việc sẽ vào đại học nào cũng chẳng phải là điều quan tâm của tôi lúc ấy, suốt ba năm cấp 3, tôi chỉ quan tâm là làm thế nào để có thể hút thuốc lá phả khói ra hình trái tim để loè mấy em ở quán cà phê và công việc mỗi ngày sau giờ lên lớp là loay hoay với mấy chú chim cảnh. Cho đến một ngày, cái ngày mà cả lớp thảo luận sẽ làm gì vào ngày học cuối cùng (của đời học sinh) cho có ý nghĩa. Ngày này, bây giờ năm nào báo chí cũng tranh thủ làm hàng tá ảnh và thi nhau vung vít, toàn nói về chuyện nữ sinh, nam đẹp xấu gì đó, khóc ra sao,…  mà chẳng có mấy bài thử phỏng vấn một vài cô cậu xem cô cậu đang chuẩn bị gì cho cuộc đời. Tôi cuống cuồng điền vào đơn dự thi đại học để nộp lên Sở Giáo dục và Đào tạo (bởi ở trường không còn nhận nữa). Thực sự, tôi không có bất cứ khái niệm nào về việc vào đời, chọn trường đại học ra sao, và phần lớn bạn bè của tôi cũng thế, trừ những đứa có anh chị đang là sinh viên hoặc sống trong một gia đình trí thức. Bố tôi bảo rằng nếu tôi không đi học đại học, ông sẽ cho vài chỉ vàng và cho mượn một mảnh đất để nuôi heo để có kế sinh nhai nuôi thân. Điều lạ lùng là nhà tôi chẳng có ai làm nông dù sống ở nông thôn. Các bạn có thể buồn cười nhưng tôi sợ phải tắm cho heo (về sau này tôi biết nỗi sợ đó không phải là sợ con heo, mà là sợ mùi thuốc thú y) nên tôi đành phải nộp đơn dự thi đại học, và tôi cũng thích vọc máy tính nên khi mở quyển “những điều cần biết” ra, tôi chọn ngành nào nghe có vẻ “công nghệ thông tin” nhưng tuyển sinh khối C. Thật may làm sao, sau vài tuần học mấy môn học bài Văn, Sử, Địa và đi thi như bao thí sinh khác, tôi đường hoàng trở thành một sinh viên. Năm học đầu tiên tôi chỉ nhớ được môn thú vị nhất là môn… Quân sự, còn thì không có tượng gì các môn còn lại. Năm thứ hai tình hình cũng gần tương tự. Trong hai năm đó tôi làm gì? Những sinh viên VN đi du học, SV, giảng viên nước ngoài đến VN qua sát và đưa ra nhận định “hầu hết SV Việt Nam trải qua một kỳ nghỉ dài vô cùng thoải mái“, tôi đồng ý với nhận định này. Hai năm đó, những lúc trong túi rủng rỉnh tôi dạo quanh các quán thịt chó gần khu Thảo cầm viên Sài Gòn, hoặc ngồi café Văn Khoa, lúc đói kém hơn, tôi ghé các tiệm sách cũ để mua các loại tiểu thuyết ba xu chữ to như gà mái để về đêm đêm nằm đọc, có 1 học kỳ tôi nghỉ nguyên để “luyện chưởng” với mớ sách đó.

Năm thứ 3, rất may là vào học chuyên ngành thường xuyên phải làm bài tập, thuyết trình này nọ nên việc học vô tình bị thúc đẩy, lúc này khó có việc chơi cả học kỳ đợi đến khi thi nếu không muốn bị thi lại. Tôi cũng kịp nhận ra rằng không lúc này sẽ không còn lúc nào để tôi có cơ hội kịp bổ sung thêm một số kiến thức để để “ăn tục nói phét” khi ra trường. Tôi lại nghĩ đến những con heo (chưa mua) ở quê nhà, thế là cũng có nỗ lực một chút, điểm trung bình học kỳ của học kỳ 4 đến học kỳ 8 cao hơn học kỳ 1 đến 4 là 1 điểm (tức 7,2 so với 6,2). Cho hết năm 3, tôi cũng chưa hình dung mình sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp, chỉ có kỳ kiến tập ngắn vẽ ra cho tôi một số hình dung nhỏ nhoi về công việc sẽ làm.  Cũng có vài dạng bài tập gọi là “nghiên cứu khoa học”, vài sinh viên đăng ký làm chung một cái. Như các bạn khác, tôi cũng tham gia cho vui.  Cái này trông vô bổ về mặt khoa học bởi viết nhăng viết cuội phần nhiều, nhưng tôi cũng cho rằng nó hữu ích vì áp lực hoàn thành, phải đi làm khảo sát, điều tra, thu thập tài liệu,… làm cho những thành viên trở nên năng động hơn. Năm 4, nhiều bạn cùng lớp lo loay hoay trả nợ môn, tôi may mắn hơn vì không bị rớt môn nào nên cũng khá thảnh thơi. Đi thực tập là niềm vui sướng, công việc thực tế cũng không có gì hấp dẫn tôi, điều tôi thấy thú vị là ở trong sân cơ quan thực tập có vài loại cây ăn trái, tôi lại là một cậu nhóc hiếu động, nên việc trèo lên cây chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa, lớp toàn con gái, tôi cũng muốn “biểu diễn một chút kỹ năng của một thằng con trai xuất thân từ nông thôn” 

Một cơ hội việc làm đến một cách rất vô tình bắt nguồn từ việc tôi phá hỏng chiếc máy in kim (sau hơn 10 năm tôi vẫn còn nhớ tên máy in đó là Epson LQ-2180) bằng cách vẽ một con thỏ và bỏ tờ giấy học trò vào in. Tin phá hoại của tôi bay nhanh từ nhóm thực tập về khoa… Nhờ “thành tích” ấy, tôi được một cô giáo dạy tôi đề nghị một công việc làm thêm ngoài giờ (có lẽ cô nghĩ rằng tôi có thể xoay xở được với chiếc máy photocopy khá cũ ở đấy, hay là muốn nó hỏng hẳn để có thể đề nghị cơ quan mua máy mới không chừng?!)

Kinh nghiệm ở chỗ nào, sao không thấy chia sẻ? Đọc đến đây có thể bạn nổi giận về việc tôi cho bạn ăn quả lừa và viết rất dông dài, chém gió, bốc phét nổ trời?!. Thực sự, bạn đang được tôi training về tính kiên nhẫn và khả năng đọc hiểu đấy 

- Tôi có tham gia công tác xã hội chủ yếu là lúc đó ham vui và bị rủ rê chứ tôi không khoái lắm các hoạt động của Đoàn trường (tổ chức quản lý nó là Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh đấy). Cụ thể làm gì? Đi phát bánh trung thu, tham gia vài mùa chiến dịch tình nguyện Mùa Hè Xanh và cùng một thằng bạn học báo chí đi làm vài thứ chuyện vớ vẩn như nhặt bọc rác, vệ sinh kênh rạch (nói đúng hơn là đi… móc bùn).

- Tôi có tham gia vài câu lạc bộ; thực sự, tôi không biết hát, cũng chẳng biết múa, nói hẳn là lĩnh vực văn nghệ và nghệ thuật xem như mù tịt, chẳng biết gì. Nhưng tôi có đi tới những quán cà phê mà ở đó người ta chơi chim, đánh cờ, đọc sách hoặc truyền bá những thứ lúc đó còn mới mẻ; bán hàng đa cấp.

- Tôi cũng có đi làm thêm; dọn dẹp một căn phòng chứa đầy sách cũ để họ dùng căn phòng đó vào việc khác và được trả công rất rẻ bèo nhưng vui vì ở đó có một chiếc máy tính có trò WarCraft II (còn gọi là đế chế), giờ nghỉ trưa tôi có thể ngồi đó và kéo quân chinh phạt này nọ. Thêm một số việc linh tinh khác như được các bạn nữ SV thuê làm xe ôm chở đi tới bệnh viện Từ Dũ, Hùng Vương hoặc cái chỗ Bà mẻ trẻ em quái quỉ nào đó ở đường Cao Thắng; đánh máy văn bản / soạn PowerPoint thuê.

Và còn nhiều công việc lặt vặt khác không nhớ nổi hoặc vì lý do nào đó mà tôi không tiện liệt kê ra đây.

Vậy, những thứ linh tinh chẳng liên quan gì đến việc học – là nhiệm vụ hàng đầu của người sinh viên để làm gì? Tôi và một anh bạn từng tranh luận. Anh ấy đi con đường của anh ấy, tôi đi con đường của tôi. Ở đây tôi cho rằng không có đúng hay sai, cả hai cách đều ổn nếu chúng ta hiểu rằng việc học dù sao thì cũng là một cách trang bị hành trang để vào đời chứ không phải là một thứ trang sức để thể hiện rằng ta đây là trí thức hoặc có chút chữ nghĩa. Anh bạn tôi không hề đi làm thêm, không tham gia bất cứ hoạt động xã hội, làm thêm việc nào. Anh ấy học rất chăm, đến độ tóc quên cắt, thuê phòng trọ với cự ly rất gần trường để tận dùng phòng học trống, thư viện của trường cho việc học. Và anh ấy cũng thông minh nữa (đánh cờ khá giỏi, viết lách và trình bày các thứ rất logic, làm test IQ điểm cao). Anh ấy lý luận; thay vì mày đi làm thêm kiếm tiền, tao học chăm và lĩnh một lần vài loại học bổng khác nhau, cái nào hơn? Tôi mới hỏi; thế mày định sẽ làm gì trong tương lai? Anh ấy bảo; tao sẽ làm một nhà khoa học hoặc bét ra thì cũng làm một công việc liên quan đến viết lách, nghiên cứu, biên soạn từ điển. Tôi bảo; tao không học chăm như mày được, và tao cũng không thể ráng sức cỡ nào để có được 10 điểm môn mỹ học như mày, vậy mày nói xem, tao sẽ như thế nào? Sau khi tranh luận thì đi đến ngã ngũ; anh ấy và tôi cùng đồng ý rằng mỗi người có một con đường riêng, miễn con đường đó là đi bằng đôi chân của mình.

Sau này, khi ngồi vào vị trí của một người tuyển dụng, tôi mới thấy rằng những việc mình làm thời sinh viên, tưởng rất vô bổ, chủ yếu là ham vui nhưng vô tình nó là những công việc hữu ích, nó mang đến những thứ sau;
.

1. Tạo lập và rèn luyện cho bạn một số kỹ năng mềm; gặp gỡ người nọ người kia, nhìn thấy công sở người ta làm việc ra sao, công ty lớn – nhỏ, chỗ làm kinh doanh nhỏ, kinh tế hộ gia đình hoặc đơn giản là một cái xe nước mía,… người ta làm ăn như thế nào. Nếu bạn ở trong một gia đình mà phải sớm phải làm lụng vất vả để mưu sinh, thì những thứ như tôi nói là quá xoàng xĩnh, nhưng nếu bạn hồi giờ chỉ học hành thì bạn thấy sự thể là bạn bớt gà đi nhiều nhiều.

2. Tạo lập được các mối quan hệ xã hội; biết được người nọ người kia, ai là “tay tổ” trong nghề nào, những vụ xì-căn-đan nào từng xảy ra, điều gì là đáng tự hào về nghề nghiệp mình sẽ thay đổi, những gì “đạo đức nghề nghiệp” nên tránh, cám dỗ là gì,… Việc có lợi trước mắt; dễ tìm được chỗ xin thực tập và có thể kiếm được công việc trước khi tốt nghiệp.

3. Phát hiện ra một số khả năng của bản thân mà bạn chưa bao giờ từng biết đến; tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi có thể cầm đầu một nhóm các bạn khi đi chiến dịch tình nguyện Mùa Hè Xanh, và nhóm của tôi là một trong những nhóm được xem là có sức mạnh nhất, làm được nhiều việc ra trò nhờ sự đoàn kết. Tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng bằng việc đi lang thang vào những buổi học quá tẻ nhạt, tôi đã vô tình học được việc sửa xe máy, thui rơm một con chó như thế nào, cho đến việc lắp ráp một chiếc máy tính PC dạng desktop, dù tôi là dân khoa học xã hội, đến việc cắt cổ gà còn không làm được…

4. Học đại học khác với học cấp 4 hay học phổ thông; bạn có thể thu nhận một số thứ sách giáo khoa không cung cấp mà bằng việc mài đũng quần ở giảng đường, các câu lạc bộ, thậm chí là quán cà phê của các giảng viên, sinh viên; những nơi sinh hoạt như thế này tuy kiến thức về học thuật và các cuộc tranh luận còn lâu mới được như nước ngoài mà ta đọc thấy trong sách (diễn thuyết như ở công viên Hyde Park của nước Anh chẳng hạn) nhưng nó cũng là những kiến thức mang hơi hướm “hàn lâm” một chút, cũng kích thích đầu óc bạn chịu suy nghĩ một chút. Tôi chỉ có thể tóm tắt tôi học được sự khác nhau lớn nhất ở phương Đông và phương Tây, và ngày nay người ta đang học hỏi, bổ sung lẫn nhau. Vì sao phương Tây lại là mảnh đất của khoa học, và phương Đông là mảnh đất của tâm linh? Bạn tự tìm câu trả lời đi nhé. Biết cái này, khi gặp một người đến từ bên kia bán cầu bạn sẽ không cảm thấy sốc hoặc làm cho họ sốc.

…. và còn rất nhiều thứ nữa nhưng bài viết có hạn, tôi sẽ có lúc khác đề cập.

Nếu đứng ở vai trò người tuyển dụng, bạn sẽ nhận ra rằng bạn thích tuyển được những người từng tham gia công tác xã hội, thiện nguyện. Khi vị trí cần tuyển là  lãnh đạo, quản lý, bạn còn thích thấy được trong CV ứng viên có những dòng thể hiện họ là một thủ lĩnh thực sự của một nhóm nào đó hơn là việc họ lộ ra rằng họ từng được đặt vào ghế nào đó bởi có ông bố/ bà mẹ làm chức vụ nọ kia.

Một sinh viên mới ra trường, bạn cảm thấy nản lòng khi ở đâu cũng đòi hỏi kinh nghiệm, làm sao ghi vào trong CV và kinh nghiệm ở đâu ra? Thực sự, trừ những vị trí đặc biệt, trong mẩu tin tuyển dụng người ta ghi rõ kinh nghiệm 2-3 năm hoặc hơn, còn thì họ không ghi gì hoặc ghi 1 năm, bạn có thể đáp ứng yêu cầu đấy. Tại sao? Những việc như tôi kể ở trên, tôi ghi đàng hoàng vào hồ sơ của tôi là tôi có kinh nghiệm 10 tháng khi nộp hồ sơ bởi cả thời gian thực tập và làm việc bán thời gian cộng lại, đúng 10 tháng, nếu tôi thích mập mờ câu chữ, tôi có thể ghi hẳn là “gần 01 năm”, ai dám bắt bẻ nào?

Sau khi đọc hết bài trên, bạn có tìm ra nguyên nhân vì sao bạn nộp hồ sơ ở nhiều nơi mà không ai gọi cho bạn?

Một cách vô tình và vì công việc, tôi có trao đổi với số người làm công tác tuyển dụng khác, tôi có một phát hiện nhỏ muốn chia sẻ cùng bạn; đừng để bạn có một quãng trống nào trong CV của bạn, bạn phải bằng mọi giá có được việc làm dù nó có thể không phù hợp với chuyên môn môn của bạn, kể cả những công việc bán thời gian. Rất nhiều hồ sơ ứng viên bị loại ngay vòng gửi xe bởi nó có những đoạn “lủng lỗ”, bỏ trống thời gian kiểu “thất nghiệp trắng”.

Cuối cùng, bạn thấy bạn có may mắn không? Bạn cũng nhận ra rằng may mắn có được cũng đến từ sự chuẩn bị? Nếu may mắn, hãy cùng tôi đi uống bia hơi với đậu phộng rang muối nào.

— ráng thêm một chút… —

Mấy ông thầy bói nói có lý “cuộc đời của con ít gập ghềnh, đi đâu, làm gì cũng có quý nhân phò trợ tuy có thể không giầu sang, vinh hiển nhưng kiếm ăn dễ dàng chẳng phải nghĩ suy nhiều“


Quang Võ - Nhân Viên Mới st

Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

Những câu nói dối kinh điển của dân Nhân sự

Các bạn đã biết các câu nói dối kinh điển của dân nhân sự chưa ? Lúc đầu thì nói hơi ngượng miệng 1 tý. Sau dần quen quen và sau cuối là nói suôn sẻ. Các bạn sẽ làm tuyển dụng và nhân sự tập dần các câu nỏi này nhé. 

1. Chúng tôi chỉ tuyển người phù hợp không cần người giỏi nhất.
2. Công ty chúng tôi có môi trường làm việc chuyên nghiệp.
3. Sau 5 năm ở đây, khi ra ngoài lương của bạn sẽ nhất nhì trên thị trường.
4. Công ty là môi trường đào tạo thực tế tốt nhất vào đây bạn sẽ được làm nhiều.
5. Ngoài lương thực tế bạn còn x% lương năng suất. Tức là mức lương thực tế bạn nhận được còn lớn hơn nhiều.
6. Chúng tôi là một trong những công ty đứng đầu thị trường.
7. Khi vào công ty bạn sẽ được chỉ dẫn tận tình.
8. Đồng nghiệp luôn thân thiện.
9. Bạn sẽ được:
- Được tham gia làm trợ lý trong dự án
- Được tham gia giao tiếp với khách hàng Nhật
- Được học hỏi các kỹ năng giao tiếp với khách hàng
- Được đào tạo các kỹ năng mềm cần có trong công việc: viết mail, giao tiếp, ứng xử các tình huống, rèn luyện tính kiên trì trong công việc, vv.

Càng liệt kê tôi lại càng buồn cười. Đúng là làm nghề nào ăn nghề ý. Nghề nào cũng có thủ thuật riêng. Không ngờ dân nhân sự lại có nhiều câu nói dối thế. Các bạn xem tiếp nhé.

10. Chính sách BHXH, BHYT và các phúc lợi khác theo đúng quy định.
11. Cơ hội được đi du lịch miễn phí
12. Cơ hội trở thành nhân viên chính thức của công ty Việt Nam nếu có thành tích tốt.
13. Môi trường trẻ, đủ áp lực, học hỏi được nhiều, rất hợp với các bạn nhiều lửa với công việc.
14. Việc làm và cơ hội thăng tiến tại các tập đoàn đa quốc gia
15. Trải nghiệm các nền văn hóa, hệ tư tưởng và phong cách làm việc đa dạng
16. Mở rộng mạng lưới quan hệ trong công việc
17. Trải nghiệm ở những sân chơi nghệ thuật lớn
18. Có cơ hội nói chuyện, giao lưu văn hóa trực tiếp với người nước ngoài và văn hóa vùng miền khác của người Việt Nam.
19. Được bổ sung thêm kiến thức về du lịch, làm việc trong môi trường du lịch tại Thành phố Hội An – là điểm đến được yêu thích nhất trên thế giới.
20. Được gặp gỡ nhiều người bạn quốc tế đầy thân thiện và thú vị.
21. Sau cuộc thi sẽ được đánh giá và cấp giấy chứng nhận của BTC hội thi và Tổ chức Interkultur, Đức.
22. Thời gian làm việc linh hoạt, thoải mái
23. Nếu đạt doanh số lương tháng có thể lên tới hàng tỷ USD
24. Cơ hội được cử đi học và lấy bằng tư vấn tài chính tại Mỹ và cơ hội thăng tiến rộng mở.
25. Được tăng lương theo định kỳ của công ty
26. Cơ hội làm việc và gắn bó lâu dài trong công ty để phát huy tối đa năng lực bản thân và phát triển nghề nghiệp
27. Được bổ nhiệm thăng tiến các chức vụ phù hợp với năng lực, trình độ và sự cống hiến
28. Tham gia học miễn phí khóa học ABC của công ty
29. Biết được tổng thể sức khỏe của bản thân, cũng như của những người thân yêu nếu họ cùng bạn tham dự sự kiện này.
30. Hiểu rõ hơn về đặc thù bảo hiểm, lợi ích mà bảo hiểm đem lại cho bạn, và biết đâu đó, bạn sẽ tìm được một gói sản phẩm BH phù hợp cho mối quan tâm của bạn trong cuộc sống: “Làm sao để củng cố tài chính, làm sao để vừa có thể vừa sinh lời, vừa có thể bảo vệ những người thân yêu giảm bớt được tổn thương của rủi ro trong cuộc sống…”

Nhìn vào list này chúng ta sẽ thấy ngay là những câu nói dối này có thể được đưa vào 1 số nhóm : Lương, môi trường làm việc, lộ trình công danh, cá nhân. Có một bài nào đó trong blog tôi từng gọi những lời nói dối này là chiếc bánh vẽ mà HR nào cũng phải có. Công ty càng lớn thì bánh vẽ càng to. Không có thì người ta phải cố vẽ cho có kẻo lại không có cái để mời ứng viên. Tiếp đây ..

31. Chủ động trong công việc
32. Được tạo điều kiện làm việc và phát triển sự nghiệp.
33. Bạn là 1 trong số 100 người được qua vòng … đăng thông tin tuyển dụng.
34. Em thấy bên này có vẻ hợp với anh.
35. Anh phó Tổng muốn gặp anh chị.
36. CV của em rất đẹp.
37. Cách ăn mặc của em rất ấn tượng.
38. Em là ứng viên tiềm năng.
39. Vấn đề này đang được các sếp nghiên cứu
40. Anh chị cứ yên tâm, em sẽ nói với sếp.
41. Công ty là nhà, đồng nghiệp là người thân.
42. Không phân biệt bằng cấp, trung thực ,nhiệt tình say mê công việc.
43. …

Còn nữa không nhỉ ?

Những nguyên nhân áp dụng chưa thành công KPI tại doanh nghiệp Việt hiện nay

Ra đời từ những năm 80 của thế kỷ XX, nhưng KPI mới chỉ thật sự rầm rộ tại Việt Nam trong khoảng một vài năm trở lại đây. Mặc dù vậy rất nhiều doanh nghiệp tại Việt Nam tự xây dựng hoặc thuê tư vấn bên ngoài đã xây dựng KPI vận hành trong doanh nghiệp mình, sự thịnh hành “độ nóng” của KPI đến mức hễ cứ nhắc đến đánh giá là người ta sẽ mong muốn xây dựng KPI. Tuy nhiên số doanh nghiệp thành công khi sử dụng KPI lại rất ít, vậy đâu là nguyên nhân chính, qua nghiên cứu từ lý luận và thực tiễn một số lý do có thể đúc kết như sau:

Đó là khi đề cập đến KPI, hầu hết các doanh nghiệp chỉ hiểu KPI là công cụ đánh giá đơn thuần, với mục đích là xác lập và đo lường kết quả thực hiện của nhân viên vào cuối kỳ đánh giá, trong khi bản chất của KPI là một công cụ quản trị chiến lược từ việc xác lập mục tiêu – theo dõi quá trình thực hiện – cảnh báo hiệu suất để cải tiến – điều chỉnh mục tiêu kịp thời. Do đó nếu hiểu KPI đơn thuần chỉ là mục tiêu cuối cùng thì hệ thống đánh giá sẽ được hiểu là MBO chứ không còn là KPI nữa, và xem như thất bại.

Một ví dụ minh họa cho xác lập mục tiêu của đơn thuần “Trong năm nay Phòng Kinh doanh thương mại bằng mọi giá cần tăng 20% doanh thu so với cùng kỳ năm ngoái”. Rõ ràng khi nhìn vào chỉ tiêu này doanh nghiệp sẽ không quan tâm đền việc doanh thu đó từ khách hàng nào, trong một năm như vậy thì giá trị gia tăng sẽ nằm ở tháng nào, có cần mở rộng thị trường hay không, các quy trình làm việc có cần thay đổi, nguồn nhân lực cần nhữn yêu cầu gì?... Khi sử dụng chỉ tiêu trên, công ty đã quá cứng nhắc trong tầm chiến lược về phân tích khách hàng, thị trường, cũng như đảm bảo tính bền vững trong phát triển.

Nguyên nhân thứ hai được xét đến ở đây đó là khi xây dựng KPI với quá nhiều quy trình chuẩn hóa trong thẻ điểm cân bằng, xác lập rất chặt chẽ quy trình giữa các đơn vị và cá nhân, trong khi lại không chú trọng xác lập hệ thống mục tiêu của các quy trình đó, hay kết quả của các quy trình đó không lượng hóa được. Và đến khi đến cuối kỳ của quy trình không đo lường đánh giá được kết quả của nhân viên cũng như tổ chức đã đạt được là gì? Với cách thức xây dựng hệ thống KPI như trên, hệ thống đánh giá sẽ giống như hệ thống đánh giá theo MBP, và như thế sai lệch so với mục tiêu ban đầu của Doanh nghiệp về KPI, coi như là không thành công.

Nguyên nhân thứ ba đó là, hệ thống khi triển khai chưa có được sự nhất quán, tạo thành một văn hóa “Just do it – hãy làm ngay”. Thiếu đi khí thế động lực là do sự truyền đạt của người triển khai chưa có chất “lửa” trong dự án, chưa làm cho người lao động nhận thức đúng về KPI, lý do có thể do chưa được sự đồng thuận của đội ngũ quản lý. Với nguyên nhân này, người lao động xem KPI như một công cụ của quản lý giám sát mình chứ không phải công cụ để bản thân mình theo dõi kết quả của chính mình để cải tiến, điều này dẫn tới các hệ lụy của cả hệ thống. Mà lý do có thể là khi xây dựng các mục tiêu, người triển khai đã thiếu những văn bản hướng dẫn, hoặc do năng lực của đội ngũ quản lý yếu trong việc đo lường và khích lệ tinh thần người lao động cùng thực hiện. Biều hiện rõ nhất là khi công ty luôn tự hào rằng “công ty tôi đang áp dụng đánh giá theo KPI” nhưng nghịch cảnh là khi hỏi một nhân viên bất kỳ thì nhận được câu trả lời “ah, cũng được nghe nói và hướng dẫn xác lập mục tiêu mà tôi cũng chẳng hiểu gì, viết đại thôi”. Trong khi câu trả lời được xem là hoàn hảo “Vâng, công ty tôi mới áp dụng KPI được một thời gian, nhưng tôi thấy hiệu quả rất tốt, bởi vì tôi được hướng dẫn viết ra các mục tiêu mình cần phải làm, và tôi sẽ tự giám sát kết quả đó. Khi một kết quả không đạt được như mục tiêu, tôi sẽ cùng cấp trên bàn bạc tìm ra đựơc nguyên nhân và cải tiến ngay trong kỳ sắp tới để khắc phục cũng như nỗ lực hơn để hoàn thành chỉ tiêu trước đó không hoàn thành” - Chỉ có 25% nhà quản lý điều hành có cách khích lệ nối kết với chiến lược công ty.

Nguyên nhân thứ tư, đó là thiếu sự quyết tâm của Lãnh đạo công ty, mà lý do là vì khi có định hướng xây dựng KPI người Lãnh đạo chưa được tham mưu để hiểu đúng các yêu cầu khi xây dựng KPI cho doanh nghiệp mình, mà xem việc triển khai KPI giống như là cách tạo lớp vỏ “công ty tôi cũng quản trị theo KPI” đó, dẫn tới sự quyết tâm không cao, sẽ dẫn tới không đi sâu và sát việc triển khai, phó mặc cho người chuyên trách thực hiện, khi đó KPI sẽ bị vướng vào một trong hai thất bại khi KPI vướng phải nguyên nhân một hoặc hai trên đây, tệ hơn nữa là chẳng có kết quả nào cả. Để đánh giá nguyên nhân này, có một kết quả nghiên cứu mà các bạn có thể tham khảo để thấy được tầm quan trọng của Lãnh đạo, đó là “chỉ có 5% nhân viên trong các doanh nghiệp biết đến về Tầm nhìn - Sứ mệnh của công ty”, điều này cho thấy sự thực trạng truyền đạt thông tin trong các doanh nghiệp, mà một khi các tầm nhìn sứ mệnh không được truyền đạt thì các mục tiêu trong KPI liệu có tạo được sự đồng thuận của nhân viên. Thực tế của những tập đoàn thành công trên thế giới thì người Lãnh đạo luôn là những người có những quan điểm quản trị rất rõ và họ thấu hiểu tổ chức, qua đó họ truyền đạt tất cả điều đó cho nhân viên của mình cũng như họ sẽ quyết tâm thực hiện bằng được một khi ý tưởng đã được truyền đạt, như Ông Zhang Ruimin - Chủ của Tập đoàn Haier và Ông Herb Kelleher - Chủ tịch Tập đoàn Southwest Airlines là những minh chứng cho tầm quan trọng sự quyết tâm của các Lãnh đạo trong hoạt động chiến lược của công ty - Chiến lược không tồi, nhưng triển khai tồi là 70% nguyên nhân CEO thất bại.

Nguyên nhân thứ năm là năng lực của nhóm triển khai nội bộ, vì đặc trưng của KPI là theo dõi cả một quá trình liên tục để theo đuổi mục tiêu của cả tổ chức, nhưng khi hoàn thành KPI nhóm triển khai nội bộ này thường cũng tan giã luôn trở về với công việc thường ngày (vì thông thường nhóm triển khai nội bộ này được rút ra từ những nhân viên xuất sắc đang làm một công việc nào đó trong công ty, và khi dự án xong nhóm này không còn nữa), điều này là sai lầm, vì KPI luôn cần phải có một người hay một nhóm chuyên trách để theo dõi và tổng hợp, để đưa ra cảnh báo kịp thời, không thể để đến khi cuối kỳ mới “cảnh báo” sẽ vô nghĩa.
Nguyên nhân thứ sáu liên quan đến việc xác lập hệ thống tiêu chí, xác lập mục tiêu chưa rõ ràng, các thước đo cũng như chỉ tiêu đánh giá không phù hợp, mà nguyên nhân lại thường do một trong ba nguyên nhân đầu đã đề cập. Vì khó nhất trong xây dựng KPI là xác lập mục tiêu và thước đo phù hợp chứ không phải nhiều chỉ tiêu để hoành tráng mà thất bại.

Ví dụ, một trường đại học A khi xây dựng KPI đã đặt ra mục tiêu chiến lược là “Gia tăng lợi nhuận lên 15%”, mục tiêu này xem ra không phù hợp vì trường học không phải là một tổ chức kinh doanh, nếu dùng chỉ tiêu này làm mục tiêu lớn quan trọng nhất sẽ thay đổi hoàn toàn tính chất của tổ chức, mặc dù xét ở một khía cạnh nào đó, chỉ tiêu này đúng khi xem xét nó ở một khía cạnh nhỏ trong mục tiêu hoạt động có doanh thu để duy trì hoạt động cũng như phát triển cơ sở hạ tầng (vì xét theo quy định hiện nay các trường đại học chủ yếu phải tự cân đối tài chính trong hoạt động).

Nguyên nhân thứ bảy cũng là nguyên nhân cuối cùng được tổng hợp là nguyên nhân liên quan đến việc doanh nghiệp thiếu sự chuẩn bị tốt các nguồn lực để thực hiện. Doanh nghiệp cứ nghĩ rằng sẽ xây dựng một công cụ đánh giá nên không có sự tập hợp tổng nguồn lực của tổ chức để phối hợp thực hiện. Một số khác do chạy chỉ tiêu nên cứ thế áp đặt vấn đề vào khuôn khổ mà không quan tâm tính phù hợp của giải pháp.

Hiện nay trên thị trường tư vấn rất ít đơn vị tư vấn chuyên nghiệp có được những hướng đi giải pháp chi tiết và phù hợp như tại NetViet. Vì hầu hết các đơn vị quá chú trọng lợi nhuận nên khi doanh nghiệp nói đến KPI là triển khai và triển khai mà không có sự nghiên cứu và tham mưu về giải pháp để cảnh báo nếu mong muốn của doanh nghiệp so với Nhà tư vấn chưa đồng thuận.

Hoàn thiện hệ thống BSC khi triển khai KPI, khi đó người quản trị nguồn nhân lực công ty, thay vì làm những thủ tục nhân lực, thì trở thành người có tư duy chiến lược và làm việc rất bổ ích cho cấp trên và hóa thân thành người lãnh đạo trong hoạt động kinh doanh. BSC làm cho doanh nghiệp và những người cùng hợp tác với doanh nghiệp được sống trong không khí không phải là "đồng sàn dị mộng" mà là đồng mộng với người lãnh đạo cao nhất của doanh nghiệp.

Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2013

Triết lý dùng người của Vua Sư Tử

Trong số chúng ta, chắc không ít người đã nghe, đã xem phim hay đọc truyện về Vua Sư Tử. Dưới đây là vài bài học được rút ra từ câu chuyện ấy: 

Vua sư tử đã ở ngôi rất lâu năm vì ngài là người rất có năng lực lãnh đạo. Dưới thời trị vì của ngài, mọi việc được phân công rất rõ ràng, mọi thứ đều rất có trật tự, khiến người ngoài rất khó chen chân vào được.

Trong rừng, sói luôn tỏ ra không phục vua sư tử nhưng ngài không hề tỏ ra phật ý, mà còn để nó đảm nhiệm chức vụ vô cùng quan trọng là Tư lệnh quân đội. Ngược lại, cáo rất giỏi khua môi múa mép, nhưng lại không được vua trọng dụng.

Trong đại hội toàn khu rừng, vua sư tử đã tâm sự về triết lý dùng người của mình như sau:

Ta không bao giờ do dự sử dụng những người ta không thích lắm, nhưng lại thật sự có tài. Còn trọng dụng những kẻ chỉ biết suốt ngày nịnh nọt thì thật là một sai lầm lớn. Cũng có nghĩa là ta sẽ tìm đến những người có cá tính mạnh, không câu nệ, biết nói thẳng những điều người khác không thích.

Nếu các người biết phát hiện ra những người như thế ở xung quanh mình, kiên nhẫn lắng nghe họ, thì công việc sẽ luôn suôn sẻ. Điều này cũng có thể ví như một con vịt hoang, nó có thể bị con người thuần phục. Nhưng một khi đã bị thuần phục thì nó sẽ mất đi bản tính hoang dã của mình, không bao giờ được tung cánh bay trên bầu trời xanh nữa.

P/S: Có rất nhiều vị lãnh đạo thích những nhân viên biết lắng nghe lời vì như thế sẽ dễ khống chế họ. Nhưng như vậy thì công ty sẽ không có sức sống và người giỏi sẽ dần bỏ đi. Nếu công ty bạn đang tồn tại hiện tượng đó, thì đã đến lúc bạn xem xét lại một cách nghiêm túc chiến lược dùng người của mình.

Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

39 Điều tuyệt vời tôi đã học được từ cuộc sống

- Tôi đã học được: không thể làm ai đó yêu mình. Tất cả tôi có thể làm là trở thành một người được yêu mến. Những điều còn lại là tùy thuộc vào những người xung quanh.

- Tôi đã học được: dù tôi có quan tâm như thế nào chăng nữa, một số người cũng chẳng để ý tới.

- Tôi đã học được: phải mất nhiều năm để xây dựng lòng tin, và chỉ mất vài giây để đánh đổ nó.

- Tôi đã học được: người bạn của bạn có thân thiết tới đâu, một lúc nào đó họ sẽ làm bạn tổn thương và bạn nên tha thứ cho họ.

- Tôi đã học được: không phải vật chất nói lên bạn là ai, mà là những ai đã sống cùng bạn.

- Tôi đã học được: đừng bao giờ để “Xin lỗi" đi cùng “Lý do".

- Tôi đã học được: bạn có thể quyến rũ trong một khoảng thời gian ngắn. Sau đó, tốt hơn bạn nên nhận ra điều gì là quan trọng.

- Tôi đã học được: bạn không nên so sánh bản thân với những thứ tốt nhất mà người khác làm được.

- Tôi đã học được: bây giờ, bạn có thể làm ngay một điều gì đó mà để lại hậu họa cho cả cuộc đời sau này.

- Tôi đã học được: sẽ phải đi một quãng đường dài để trở thành con người mà mình mong muốn.

- Tôi đã học được: luôn luôn nói lời yêu thương với người mà bạn yêu mến. Vì rất có thể đó là lần cuối bạn thấy họ.

- Tôi đã học được: trước khi bạn bỏ cuộc, bạn vẫn có thể đi một quãng đường dài.

- Tôi đã học được: dù cảm thấy ra sao, chúng ta vẫn phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.

- Tôi đã học được: hoặc là bạn kiềm chế con người của mình hoặc nó sẽ kiểm soát bạn.

- Tôi đã học được: mặc dù một mối quan hệ có nồng nàn và ướt át tới mấy, thì nó cũng mờ nhạt dần và thay thế bởi những thứ tốt hơn.

- Tôi đã học được: anh hùng là những người làm những điều cần phải làm, bất kể hậu quả của nó.

- Tôi đã học được: tiền là thứ vật chất bần tiện được sử dụng để duy trì sự thành công.

- Tôi đã học được: tôi và bạn, hai người bạn thân, có thể làm mọi thứ hoặc chẳng làm gì cả nhưng vẫn có một khoảng thời gian tuyệt vời.

- Tôi đã học được: có những lúc người mong đợi bạn gục ngã khi bế tắc sẽ là người vực bạn dậy.

- Tôi đã học được: có những khi tôi tức tối và tôi có quyền được tức giận, nhưng nó không cho tôi quyền được làm điều ác.

- Tôi đã học được: một tình bạn đúng nghĩa sẽ bỏ qua khoảng cách và tiếp tục khởi sắc. Tình yêu cũng vậy.

- Tôi đã học được: chỉ vì một ai đó không yêu thương bạn như bạn mong muốn không có nghĩa là họ không yêu bạn với tất cả tấm lòng của họ.

- Tôi đã học được: sự trưởng thành sẽ cần nhiều hơn những kinh nghiệm bạn có, nhiều hơn những điều mà bạn học được và nó ít hơn với số lần sinh nhật của bạn.

- Tôi đã học được: đừng bao giờ nói với một đứa trẻ là ước mơ của chúng quá xa vời. Và còn tệ hại hơn nữa khi đứa trẻ ấy tin bạn.

- Tôi đã học được: gia đình không phải bao giờ cũng bên cạnh bạn. Đó tưởng như là một điều nực cười, nhưng một người không quen có thể quan tâm, yêu thương và dạy bạn cách để tin tưởng vào mọi người. “Gia đình" không có nghĩa là cùng huyết thống.

- Tôi đã học được: chẳng bao giờ là đủ khi tha thứ cho người khác. Một lúc nào đó bạn phải học cách tự tha thứ cho bản thân.

- Tôi đã học được: dù bạn có đau khổ như thế nào thì trái đất vẫn tiếp tục quay.

- Tôi đã học được: hoàn cảnh và cảnh ngộ có thể ảnh hưởng đến con người chúng ta, nhưng ta phải chịu trách nhiệm cho con người mà chúng ta trở thành.

- Tôi đã học được: một người giàu không phải là người có nhiều nhất, nhưng lại là người cần ít nhất.

- Tôi đã học được: chỉ vì hai người cãi nhau, không có nghĩa là họ không yêu nhau. Và chỉ vì họ không cãi nhau, không có nghĩa là họ yêu nhau.

- Tôi đã học được: chúng ta không phải thay đổi tình bạn ấy nếu chúng ta hiểu sự thay đổi của những người bạn.

- Tôi đã học được: bạn đừng cố gắng tìm hiểu một bí mật nào đó. Điều đó có thể thay đổi cuộc sống của bạn mãi mãi.

- Tôi đã học được: hai người cùng nhìn một thứ nhưng nhận thức khác hẳn nhau.

- Tôi đã học được: mặc dù bạn cố gắng bảo vệ con bạn, chúng vẫn bị tổn thương và bạn cũng vậy.

- Tôi đã học được: kể cả khi bạn chẳng có gì, bạn vẫn tìm thấy sức mạnh để giúp đỡ khi một người bạn gục khóc bên cạnh.

- Tôi đã học được: những thứ dính trên tường không định nghĩa một con người.

- Tôi đã học được: những người mà bạn quan tâm nhiều nhất trong cuộc sống thì lại nhanh chóng biến mất nhất.

- Tôi đã học được: thật là khó để vẽ ra vạch phân cách giữa cư xử đẹp và không làm tổn thương người khác và bảo vệ những gì bạn cho là đúng.

- Tôi đã học được: mọi người sẽ quên những gì bạn đã nói, những gì bạn đã làm, nhưng mọi người sẽ không bao giờ quên cảm giác mà bạn đã tạo ra cho họ.

Omer B.Washington (Mint dịch)

Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013

Xây dựng môi trường làm việc Cạnh tranh - Kinh nghiệm từ VietnamWorks

Mỗi nhân viên của chúng ta đều có những tiềm năng nhất định. Nếu ví tiềm năng của mỗi người như ngọn lửa đang cháy âm ỉ thì sự cạnh tranh sẽ như chất xúc tác làm cho ngọn lửa đó cháy bùng lên, sáng rực hơn. Đó chính là lúc tài năng của họ được phát huy tối đa. 

Vậy làm thế nào để xây dựng một môi trường cạnh tranh và dĩ nhiên phải lành mạnh?

Hãy chia cạnh tranh theo nhiều cấp độ khác nhau. 

Cấp độ nội tại

Mỗi cá nhân phải cạnh tranh với chính bản thân mình. Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể tự mình tạo động lực để phát triển. Tại VietnamWorks, chúng tôi đánh giá hiệu làm việc của nhân viên mỗi sáu tháng; và câu hỏi đầu tiên của tôi luôn là “Sáu tháng qua, em đã học được những điều gì?” và cuối cùng là “Em muốn học và làm gì trong sáu tháng tới?” Chỉ khi mỗi cá nhân có khao khát cạnh tranh với chính bản thân mình, họ mới cơ thể thúc đẩy mình học hỏi và tiến bộ mỗi ngày. 

Để có thể thúc đẩy khả năng cạnh tranh, từ đó giúp đội ngũ của mình phát huy tối đa tiềm năng của mỗi người, vai trò của người lãnh đạo rất quan trọng. Là lãnh đạo, chúng ta có lắng nghe nhân viên của chúng ta muốn gì? Chúng ta có sẵn sàng hỗ trợ nhân viên khi họ đưa ra một sáng kiến và muốn thực hiện? Chúng ta có cho phép nhân viên mình phạm sai lầm để học hỏi và rút kinh nghiệm từ những thất bại? Chúng ta có thử thách nhân viên mình làm hơn khả năng và phạm vi trách nhiệm của họ? Chúng ta có khen thưởng khi họ đạt kết quả tốt từ những thử thách đó? Khi và chỉ khi chúng ta tạo điều kiện tốt nhất cho mỗi cá nhân phát huy tối đa tiềm năng của họ, chúng ta mới có được một đội ngũ chất lượng cao. 

Cấp độ cá nhân

Mỗi cá nhân phải cạnh tranh với bạn bè mình. Cạnh tranh không chỉ giúp cho từng cá nhân phải nỗ lực hết sức mình, mà còn đem lại kết quả tốt hơn cho cả tập thể vì nhân tài luôn thích thử thách và thể hiện bản thân. 
Gần đây tôi có một dự án lớn. Thay vì giao hẳn cho Minh, bạn đã từng đảm nhận những dự án tương tự, tôi cho phép cả nhóm chuẩn bị đề án trong vòng 2 tuần và ai muốn nhận thử thách này thì đăng ký trình bày đề án. Đề án xuất sắc nhất sẽ được chọn. Ban đầu, Minh không nói thích hình thức ấy và bạn ấy nói với tôi suy nghĩ của mình. Sau khi lắng nghe, tôi nói “Nếu em là người thích hợp nhất cho công việc này, em hãy chứng minh điều đó. Chẳng phải đây là cơ hội tốt cho em thể hiện mình sao?” Minh đã hiểu và chấp nhận cuộc thi này.

Minh rất tài năng, yêu công việc của mình và luôn muốn thành công. Nhưng nếu Minh nghĩ bạn ấy đương nhiên được giao những dự án lớn, bạn ấy sẽ không cố gắng hết mình. Với thách thức này, Minh đã tập trung rất nhiều cho đề án của mình, tích cực trao đổi ý kiến với tôi, chủ động nghiên cứu và tìm kiếm các thông tin liên quan. Và kết quả là, đề án lần này của Minh nổi bật hơn những đề án lần trước. Minh cũng trưởng thành hơn và bạn học được rất nhiều qua thử thách này. Quan trọng hơn, những thành viên khác trong nhóm vẫn luôn ủng hộ Minh. 

Cấp độ nhóm

Khi một nhóm tập hợp bởi những cá nhân có khả năng cạnh tranh cao, nhóm đó sẽ luôn dẫn đầu – dĩ nhiên họ phải có một lãnh đạo giỏi. Đây cũng là nền tảng của một đội ngũ chất lượng cao. 

Phòng kinh doanh của chúng tôi được chia làm nhiều nhóm nhỏ. Mỗi nhóm khoảng 5-7 bạn, được dẫn dắt bởi một trưởng nhóm. Từ khi lãnh đạo phòng kinh doanh đưa ra giải thưởng hàng tháng, hàng quý cho các cá nhân và nhóm xuất sắc; không khí cạnh tranh giữa các nhóm sôi động hẳn. Các cô gái của chúng tôi luôn hướng đến chiếc cup “Best Team of the month”, và đã có nhóm đoạt cúp vĩnh viễn nhờ 3 tháng liên tiếp dẫn đầu. Bằng cách tạo ra những phần thưởng khuyến khích, chúng tôi đã tạo nên một cuộc cạnh tranh giữa các nhóm. Từ đó, chúng tôi cũng đã phát hiện ra những “ngôi sao” sáng nhất để đào tạo và phát triển thành những thành viên chủ chốt. Và dĩ nhiên, kết quả kinh doanh nhờ vậy cũng tốt hơn rất nhiều.  

Cấp độ công ty

Tôi tin rằng, khi một doanh nghiệp có những thành viên và lãnh đạo có tính cạnh tranh cao, khả năng dẫn đầu của doanh nghiệp đó trong lĩnh vực của họ sẽ cao hơn.

Con người luôn là yếu tố cốt lõi của một doanh nghiệp. Chiến lược kinh doanh, giá trị cốt lõi, vốn kinh doanh hay sản phẩm, đều do con người tạo ra. Chỉ khi con người trong doanh nghiệp mong muốn dẫn đầu, khát khao chiến thắng; họ mới có thể cùng nhau tạo nên chiến thắng. 

Tuy nhiên, cạnh tranh có thể là con dao hai lưỡi. Tạo ra một môi trường cạnh tranh để phát triển; nhưng nếu thiếu mục tiêu và một kế hoạch rõ ràng, khả năng kiểm soát; môi trường đó có thể biến thành “chiến trường” và những nhân tài thật sự sẽ ra đi vì họ không còn muốn cống hiến và phát triển. Với vai trò lãnh đạo, chúng ta cần tạo ra một sân chơi thoải mái nhưng phải có định hướng rõ ràng. Quan trọng hơn, chúng ta cần chọn đúng người chơi trước khi tạo sân chơi. Do đó, chúng ta cần phải dành đủ thời gian và đầu tư thật sự cho việc tuyển đúng người chúng ta cần. 

Hà Huệ Chi 
Giám đốc Marketing và Tác nghiệp (Marketing and Operations) – VietnamWorks

Thứ Tư, 26 tháng 6, 2013

Từ vựng tiếng anh chuyên ngành Quản trị nhân lực

1 100 per cent premium payment: Trả lương 100%
2 A system of shered values/ Meaning: Hệ thống giá trị/ý nghĩa được chia sẻ
3 Ability: Khả năng
4 Adaptive: Thích nghi
5 Adjusting pay rates: Điều chỉnh mức lương
6 Administrator carde/High rank cadre: Cán bộ quản trị cấp cao
7 Aggrieved employee: Nhân viên bị ngược đãi
8 Aiming: Khả năng nhắm đúng vị trí
9 Air conflict: Mâu thuẩn cởi mở/ công khai
10 Allowances: Trợ cấp


11 Annual leave: Nghỉ phép thường niên
12 Application Form: Mẫu đơn xin viêc
13 Apprenticeship training: Đào tạo học nghề
14 Appropriate status symbols: Biểu tượng địa vị phù hợp
15 Arbitrator: Trọng tài
16 Assessment of employee potential: Đánh giá tiềm năng nhân viên
17 Aternation Ranking method: Phương pháp xếp hạng luân phiên
18 Audio visual technique: Kỹ thuật nghe nhìn
19 Average: Trung bình

20 Award/reward/gratification/bomus: Thưởng, tiền thưởng
21 Behavior modeling: Mô hình ứng xử
22 Behavioral norms: Các chuẩn mực hành vi
23 Benchmark job: Công việc chuẩn để tính lương
24 Benefits: Phúc lợi
25 Blank(WAB): Khoảng trống trong mẫu đơn
26 Board interview/Panel interview: PV hội đồng
27 Bottom-up approach: Phương pháp từ cấp dưới lên cấp trên
28 Breakdowns: Bế tắc
29 Buisiness games: Trò chơi kinh doanh

30 Bureacratic: Quan liêu, bàn giấy
31 Career employee: Nhân viên chính ngạch/Biên chế
32 Career planning and development: Kế hoạch và phát triển nghề nghiệp(Thăng tiến nghề nghiệp)
33 Case study: Điển quản trị/Nghiên cứu tình huống
34 Catorory A/Class: A Hạng A
35 Challenge: Thách đó
36 Classroom lecture: Bài thuyết trình trong lớp
37 Coaching: Dạy kèm
38 Cognitive ability test: Trắc nghiệm khả năng nhận thức
39 Cognitive dissonance: Cảm ứng lạc điệu

40 Collective agreement: Thỏa ước tập thể
41 Collective bargaining: Thương nghị tập thể
42 Combination of methods: Tổng hợp các phương pháp
43 Comfortabe working conditions: Điều kiện làm việc thoải mái
44 Compensation: Lương bổng
45 Compensation equity: Bình đẳng về lương bổng và đãi ngộ
46 Competent supervision: Kiểm tra khéo léo
47 Computer-assisted instruction: (CAI) Giảng dạy nhờ máy tính
48 Conferrence: Hội nghị
49 Conflict: Mâu thuẩn
50 Conflict tolerance: Chấp nhận mâu thuẩn

Đăng ký NHẬN sách tiếng Anh kèm audio chuyên ngành Nhân sự tại đây: ĐĂNG KÝ 
* Lưu ý: đây là tài liệu miễn phí :) 

Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

Cơ hội nghề nghiệp của sinh viên chuyên ngành quản lý nhân sự (phần 01)

Như các bạn đã biết, tìm được một công việc phù hợp, đúng với chuyên ngành đã học sau khi ra trường là mong ước của hầu hết sinh viên. Tuy nhiên thực tế hiện nay cho thấy không phải ai tốt nghiệp cũng có thể tìm được một công việc như ý muốn. Có người sẵn sàng lao vào bất kỳ một công việc nào đó để kiếm tiền trang trải, để tích lũy kinh nghiệm, để “tìm thấy chính mình”… nhưng cũng có người chấp nhận tình trạng thất nghiệp để chờ đợi một công việc đúng với chuyên môn của mình, đúng với mơ ước của bản thân. Các bạn đã, đang, và sắp học chuyên ngành ngành quản trị nhân lực – quản lý nhân sự cũng không ngoại lệ.

Chắc các bạn đã từng trải qua giai đoạn tự hỏi mình: “Mình nên làm công việc nào đây? Làm gì cho ra tiền bây giờ?"... Chắc chắn là có phải không? Trước đây, khi Nhân Viên Mới tham gia các buổi offline, hội thảo về quản lý nhân sự, thường được nghe các anh chị trong ban tổ chức nói rằng:”người làm quản lý nhân sự không giàu đâu nên chi phí phải tính toán rất kỹ”...

Do đó, có thể bạn đã sai lầm khi lựa chọn học ngành Quản lý nhân sự, vì vậy bốn gợi ý sau đây sẽ giúp bạn có những quyết định đúng đắn trên con đường phát triển sự nghiệp của mình.


1. Xác định thế mạnh của bạn phù hợp với công việc bạn mơ ước
Bạn cần hết sức thực tế khi xác định công việc yêu thích của mình. Xem xét tố chất của mình, khả năng của mình, mạnh ở mặt nào, có thể phát huy ở ngành nào, nghề gì? Đây là tiêu chí quan trọng nhất: Một khi phát huy được khả năng, việc làm có hiệu quả, sự hứng thú nghề nghiệp ngày càng tăng, cơ hội thành công sao lại không đến? Ví dụ, nếu bạn thích gặp gỡ nhiều người và có khả năng giao tiếp tốt, bạn có thể hướng mình phát triển ở lĩnh vực quan hệ công chúng, quản lý nhân sự. Hoặc nếu bạn giỏi môn toán và yêu thích công việc tính toán, bạn có thể nghĩ đến nghề nghiệp trong lĩnh vực tài chính, đầu tư hay ngân hàng.

Bạn cũng nên cân nhắc những điều bạn không thích, thậm chí là ghét nhất bởi vì nhiều công việc có vẻ rất thú vị nhưng lại có một số yếu tố không phù hợp với bạn, dẫn đến tình trạng làm 1 thời gian bạn sẽ cảm thấy nhàm chán và muốn bỏ việc. 

2. Điều gì quan trọng nhất đối với bạn?
Có nhiều bạn nói, hiện thực là cơm áo gạo tiền, tình yêu cho dù cao đẹp lý tưởng cũng không thể bền vững lâu dài dưới túp lều tranh dột nát!Thu nhập cao, cơ hội phát triển nghề nghiệp, cả hai, hay còn điều gì khác nữa? Chính vì điều này, mặc dù là đúng, nhưng nó lại dẫn đến sai lầm về quan niệm nghề nghiệp: Chạy theo nghề được gọi là “nghề sang” để có danh, chạy theo “nghề hot” để dễ kiếm tiền, chạy theo ý thích bồng bột nhất thời mà không xét đến hoàn cảnh, sức khỏe và quan trọng nhất là khả năng thật sự của mình.

Rất nhiều, rất nhiều những nghệ nhân, những thợ lành nghề như “Chị Năm áo dài”, “Anh Ba cơ khí”…: họ chỉ là những người bình thường nhưng được nhiều khách hàng biết đến và tiền bạc thu được hơn chán vạn những người không may mắn đang dật dờ với những nghề “cao sang”, hối tiếc vì lỡ vướng phải nghề không phù hợp năng lực của mình

Bạn nên cân nhắc kỹ việc bạn mong muốn gì ở công việc trong tương lai. Đa số nhân viên có xu hướng chọn những công việc có cơ hội phát triển nghề nghiệp bởi vì sớm hay muộn họ sẽ có thu nhập cao hơn từ những cơ hội như thế.

3. Đánh giá hướng phát triển của ngành nghề bạn muốn theo đuổi
Nghề nghiệp là nền tảng vững chắc đầu tiên cho bạn xây dựng ngôi nhà cuộc đời cùa mình. Nếu không có nó bạn sẽ mãi mãi không có gì. Cũng vậy, một nghề nghiệp thiếu vững chắc, không phù hợp với khả năng: Bạn như căn nhà chắp vá, tạm bợ sẽ dễ dàng sụp đỗ trong giông bão cuộc đời…

Bạn hãy tìm hiểu thật kỹ hướng đi lâu dài của ngành nghề mà bạn dự định theo đuổi. Bạn có thể sẽ phải đối mặt với những rủi ro nào? Trong trường hợp ngành nghề yêu thích của bạn có một tương lại khá mờ mịt trong vòng 5 – 10 năm tới (bạn có thể dựa vào những số liệu thống kê trên các phương tiện truyền thông hay dùng khả năng phán đoán của mình để xác định), bạn nên chuyển hướng sang ngành nghề khác có khả năng phát triển tốt hơn.

Thực tế cho thấy, dù kinh tế có khủng hoảng hay không thì nhu cầu của doanh nghiệp đối với người tài vẫn thực sự không có biến chuyển lớn. Theo Báo Cáo Chỉ Số Nhân Lực Trực Tuyến mới nhất của VietnamWorks, bất chấp tình hình kinh doanh khó khăn nhưng nhu cầu tuyển dụng của một số mảng vẫn ổn định như Kế toán – kiểm toán, Công nghệ thông tin, Dịch vụ – sản xuất… Ngoài ra, chính yếu tố kinh tế khủng hoảng cũng sẽ mở ra những cơ hội mới cho các ứng viên do sự luân chuyển công việc của các nhân viên cũ trong doanh nghiệp. Có thể thấy, các doanh nghiệp luôn có nhu cầu tuyển nhân viên mới vào bất cứ thời điểm nào trong năm.

Nỗ Lực Và Nắm Bắt Cơ Hội Đúng Lúc Sẽ Mang Đến Thành Công.

4. Quyết định chọn nghề

Có thể bạn có nhiều lựa chọn cho sự nghiệp trong tương lai; nhưng bạn phải xác định được công việc nào thật sự quan trọng và hấp dẫn nhất đối với bạn. Bạn nên so sánh giữa điều lợi và bất lợi của từng lựa chọn để đưa ra quyết định đúng đắn.

Bạn có thể lên một danh sách liệt kê những lợi thế và những bất lợi của công việc bạn yêu thích. Khi đó bạn sẽ so sánh dễ dàng hơn. Bạn cũng có thể tham khảo ý kiến của những người có kinh nghiệm để có được những lời khuyên hữu ích.

Có nhiều người ban đầu chỉ xem công việc trái ngành là giải pháp tình thế, lấy ngắn nuôi dài, chờ đợi thời cơ để tìm được một công việc thích hợp. Nhưng dần dần họ lún sâu vào công việc ấy và quên đi mục đích ban đầu, họ dần xa rời chuyên môn và không thể quay trở lại. Đây thực sự là điều đáng tiếc mà rất nhiều người đang gặp phải.

Tuy nhiên cũng có rất nhiều người sau quá trình làm trái ngành họ lại tìm được công việc tốt, hoàn toàn phù hợp với chuyên môn. Nguyên nhân thành công là do họ biết mình đang làm gì, họ biết nuôi dưỡng và duy trì niềm đam mê để chờ thời cơ thuận lợi. Chính môi trường làm việc tưởng chừng không liên quan gì tới chuyên môn ấy lại cho họ một thứ kinh nghiệm vô cùng quý giá, đó chính là kinh nghiệm sống.

Chính kinh nghiệm sống sẽ dạy cho họ cách nắm bắt cơ hội nghề nghiệp mà trước đây không ít lần họ đã bỏ qua, chính kinh nghiệm sống sẽ giúp cho họ trở nên tự tin dạn dĩ, đây thật sự là cái được lớn nhất của những người chấp nhận các công việc trái ngành nhưng vẫn không quên mục đích và hoài bảo của mình. 

Vì vậy thay vì ngồi chờ một công việc đúng với chuyên môn thì bạn hãy bắt đầu bằng một công việc bất kỳ, hãy trang bị cho mình vốn sống và kinh nghiệm làm việc, đó sẽ là nền móng vững chắc để bạn vươn cao khi gặp được một ngành nghề mình thật sự yêu thích. Hãy nhớ rằng, một quyết định trước đây không bao giờ ràng buộc bạn mãi mãi. Trong quá trình làm việc, có thể bạn sẽ mong muốn phát triển theo một hướng khác, vì thế, đừng ngại thay đổi. Luôn có những cơ hội mới đang chờ đón phía trước giúp bạn tìm hướng đi phù hợp nhất cho mình.

Ngày mai, mình sẽ up  tiếp Phần 2:  Cơ hội nghề nghiệp của sinh viên chuyên ngành quản lý nhân sự
với nội dung: Tại sao bạn lại chọn học Quản lý nhân sự - Quản trị nhân lực
Học ngành này bạn có thể làm gì và được gì?

Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2013

Cấu trúc cơ bản của 1 CV bao gồm những gì ?

Đối với nhà tuyển dụng, điều quan trọng là tuyển được người có khả năng phù hợp với công việc. Họ không cần một người bằng cấp đầy mình nhưng lại chẳng ăn nhập gì với công việc cả. Vì vậy, dù bạn có rất nhiều bằng cấp cũng đừng nghĩ rằng cứ liệt kê hết ra là đủ. Nên, trước hết, bạn cần phải tìm hiểu về nhà tuyển dụng, phải biết họ cần gì, họ muốn gì. Những thứ họ cần bạn có không, nếu có, hãy nêu bật chúng, tận dụng chúng tối đa để làm nhà tuyển dụng hài lòng.

 Một bức thư xin việc và CV (sơ yếu lý lịch) hoàn hảo, gây ấn tượng và thuyết phục, là 1 CV cung cấp đúng và đủ thông tin mà nhà tuyển dụng tìm kiếm. Đó là nguyên tắc đầu tiên mở màn cho chặng đường xin việc. 

Đừng quá phô trương bản thân nhưng phải biết chú trọng vào những điểm mạnh của mình, tránh để lãng phí chúng. 

Nếu bạn có Thư giới thiệu hay còn gọi là Thư tiến cử thì chắc chắn đây sẽ là một lợi thế của bạn so với các ứng viên khác. Có nhiều cách để bạn có được thư này. Thư này có thể được viết bởi người quản lý bạn trong công ty bạn vừa mới nghỉ việc. Thư tiến cử cũng có thể được viết bởi người cấp trên của của bạn trong công tác Đoàn Hội, hay chính là giáo viên bộ môn mà môn đó bạn học xuất sắc. Nhưng thường thì các bạn Sinh viên thì thiếu cái này. Do đó, hãy tập trung vào việc viết 1 CV thuyết phục.

Cấu trúc 1 CV bao gồm các nội dung sau: 

1. Personal details (Thông tin cá nhân)
Phần này giúp công ty có thể dễ dàng liên lạc với bạn.
  • Name (Tên): Họ viết trước, tên viết sau. Đối với những nước nói tiếng Anh, tên (first name) viết trước, họ (surname) viết sau. Người ta thường không viết toàn bộ last name bằng chữ in hoa.
  • Address (Địa chỉ): Bạn cần ghi địa chỉ nhà ở, nơi bạn học/ làm việc để nhà tuyển dụng có thể liên lạc với bạn.
  • Telephone number (số điện thoại): Bạn nên ghi cả mã nước – Ví dụ: Pháp: 33 để nhà tuyển dụng có thể dễ dàng liên lạc với bạn. Cần ghi cả số điện thoại di động và địa chỉ e-mail nếu bạn có.
  • Dates (Ngày/tháng/năm): Bạn phải chú ý là có một vài nước dùng trật tự tháng/ngày/năm, trong khi các nước khác lại viết theo trật tự ngày/tháng/năm. Để tránh nhầm lẫn, hãy chú ý khi bạn ghi ngày tháng bằng chữ số.

Không nhất thiết phải điền tất cả thông tin cá nhân. Ở châu Âu ngày sinh là rất cần thiết vì thế mà CV của nó có cả mục này. Tuy nhiên, vẫn có một số công ty muốn biết bạn đã kết hôn chưa? Nếu bạn không phải là người châu Âu thì phải khai quốc tịch vì có thể một lúc nào đó bạn phải thông báo cho công ty biết bạn cần visa.

2. Education (Trình độ và bằng cấp)
Phần này trình bày quá trình học tập và các bẳng cấp mà bạn có. Cao học (Đại học), chuyên ngành, năm tốt nghiệp, các khóa ngắn hạn có liên quan. Thành tích nổi bật, cho kèm bằng khen (nếu có). 

Bạn không nhất thiết phải trình bày toàn bộ quá trình học tập của bản thân. Chỉ nên trình bày những gì hỗ trợ cho phần Objective như bằng cấp, tên trường, các khóa học tham gia, v.v

Ví dụ:
Đối với bằng cử nhân: Bachelor of Science, Bachelor of Arts, v.v
Đối với bằng thạc sỹ: Master of Science, Master of Arts, v.v.

3. Job Objective (Mục tiêu nghề nghiệp)
Phần này làm cho nhà tuyển dụng chú ý đến mục đích của bạn. Objective là phần quan trọng bởi vì nó cho nhà tuyển dụng biết bạn đang tìm kiếm điều gì với công việc này? 

Ví dụ, nếu bạn muốn xin đi dạy ở một trường nào đó, bạn phải thể hiện rằng bạn có những kinh nghiệm liên quan đến dạy học.

Phải nêu rõ ràng và nổi bật công việc bạn thích, phù hợp khả năng, kể cả môi trường làm việc mà bạn yêu cầu. Khi xin vào làm việc tại một công ty hiện đại thì đây là phần ăn điểm vì chúng ta dám yêu cầu, đòi hỏi và hoàn toàn tự tin khi đề nghị công việc cho chính mình. Nhưng nếu bạn chưa có kinh nghiệm thì tốt nhất là không nên nêu các yêu cầu vì ở Việt Nam thì đôi khi yêu cầu sẽ làm bạn mất đi 1 vài cơ hội tốt.

4. Professional experience (Kinh nghiệm chuyên môn) và Skills (Các kỹ năng có liên quan đến công việc): 

Mục đích của phần này là nhằm nhấn mạnh các kỹ năng, kinh nghiệm bạn cần có cho vị trí mà bạn đang tìm.

Nên điền ngày, tháng, năm làm việc; tên và địa điểm của công ty; hoạt động của công ty và nhiệm vụ của bạn ở công ty đó là gì? Nhớ liên hệ kinh nghiệm làm việc với mục Objective.

Bạn có thể sắp xếp theo nhiều cách: Theo thứ tự từ công việc gần nhất, theo thứ tự kinh nghiệm liên quan quan trọng nhất. Các thành quả đạt được trong công việc. Thêm kinh nghiệm bán thời gian hoặc tình nguyện. 
Sinh viên Việt Nam hơi thiếu khoản này. Vì vậy, ngay bây giờ phải gấp rút lăn xả vào thực tế, hòng kiếm cái để ghi vào mục này đi nhé. Không cần phải liệt kê tất tần tật những công việc lớn nhỏ mà bạn đã làm qua. Chỉ cần lựa chọn một hai công việc có giá nhất và thành tựu lớn nhất đạt được là đủ. 

Ví dụ về các kỹ năng: 
  • Computer skills (Kỹ năng tin học): Nên trình bày chính xác những gì bạn đã làm liên quan đến máy tính, không nên chỉ kể tên các kỹ năng bạn có.
  • Language skills (Các kỹ năng ngôn ngữ): Mục đích của phần này là nhằm làm cho nhà tuyển dụng chú ý đến ngoại ngữ mà bạn biết, vì thế hãy trình bãy rõ các kỹ năng ngôn ngữ mà bạn có.
  • Kỹ năng giải quyết vấn đề. Ví dụ: “Tôi đã tham gia đề tài giải quyết vấn đề nghỉ học của sinh viên. Tôi đã phỏng vấn một số sinh viên để tìm ra nguyên nhân và đưa ra một số giải pháp để hạn chế sinh viên bỏ học. Kết quả là lượng sinh viên bỏ học đã giảm 20% sau 3 tháng áp dụng”. 
  • Khả năng giao tiếp - kỹ năng thuyết trình: Hãy liệt kê các dịp phát biểu trước công chúng, các bài thuyết trình ở hội thảo, lớp... Ví dụ: “Tôi đã từng được mời phát biểu trong kỳ Đại hội Hội Sinh viên TP.HCM năm 2005”. 
Một số kỹ năng ngoài, những sở trường đặc biệt, ít người có. 

5. Extracurricular activities (Các hoạt động ngoại khóa)
Phần này cho phép bạn thể hiện các kỹ năng như là teamwork (khả năng làm việc nhóm), competitive spirit (tinh thần cạnh tranh), nó bổ sung cho kinh nghiệm làm việc của bạn hoặc thay thế nếu bạn có ít hoặc không có kinh nghiệm làm việc. Đây là phần quan trọng không kém, nó thể hiện cá tính và năng lực của bạn. Có thể trình bày cả hobby của bạn trong phần này. Thành tích hoạt động càng nhiều càng có cơ hội việc làm. 

6. Reference
Phần này cho nhà tuyển dụng biết những người sẽ bảo đảm cho những thông tin mà bạn đưa ra, là người sẵn sàng chứng thực cho bạn về những khả năng mà bạn có. Người đó phải sẵn sàng tiếp đón đại diện công ty mà bạn ứng tuyển nếu công ty đó có nhu cầu xác minh các thông tin về bạn. Người tham khảo có thể cũng chính là người viết Thư giới thiệu cho bạn. 

Cần nêu rõ chức vụ, họ tên, nơi công tác, số điện thoại và địa chỉ liên lạc của người tham khảo. 

Lưu ý
  • Luôn ghi rõ nội dung thư xin việc ngay trong thư gửi nhà tuyển dụng, tránh trường hợp để trống trong thư và toàn bộ gửi ở phần đính kèm. 
  • Thư xin việc thuyết phục chỉ nên trình bày trong 01 trang, trong đó bạn phải nêu rõ vị trí dự tuyển, các điểm chính trong CV bạn vừa viết xong, nhấn mạnh các kỹ năng chính có liên quan đến công việc. Làm cách nào công ty có thể liên lạc được với bạn. Một vài lời hứa hẹn chân thành. Bày tỏ mong muốn thật sự được đóng góp cho công ty. 
  • Ngôn ngữ nhẹ nhàng, giản dị, chân thật. Sử dụng câu ngắn gọn, dễ hiểu. Tránh tuyệt đối việc sai lỗi chính tả và các dấu chấm câu. Chú ý xuống dòng ở những chỗ cần thiết. Trình bày thoáng, đẹp mắt. 

Chúc các bạn thành công. 


Thứ Tư, 12 tháng 6, 2013

Không ai đánh thuế người ta ước mơ

“… Không ai đánh thuế giấc mơ, vì thế nếu mơ, con hãy mơ thật đẹp, thật lớn, lớn hơn con có thể tưởng tượng, để mai này con lớn và giấc mơ con thành hiện thực thì dù có bị teo tóp và méo mó đến đâu, nó vẫn đẹp, và bao la như con từng mơ tưởng…”

Con người có trí tưởng tượng vô cùng tuyệt vời. Người ta không cần đi đến pháp để biết Paris đẹp và lộng lẫy ra sao. Người ta thường đọc, và tưởng tượng, thường mơ, và tự vẽ ra cho mình một Paris tràn ngập tình yêu và xa hoa lộng lẫy! Họ nuôi ước mơ, một ngày được đặt chân đến cái xứ đó, được hít thở, ngắm nhìn và đắm chìm trong cái không khí tình yêu mà sách báo thường nhắc qua nhắc lại!

Đến Paris rồi, có người cười nhạt, có người ngỡ ngàng, có người thất vọng. Nhưng ít nhất, người ta đã nuôi nấng đứa con tinh thần tên là ước mơ, và dù có xấu xí, méo mó đến đâu, họ vẫn tự hào đã đạt được ước mơ đó!

Nhìn chung từ khi sinh ra, con người đã có ước mơ, có hoài bão, và những suy nghĩ ấy cũng như tấm bàn đồ nho nhỏ họ bỏ vào dưới vỏ não, để ngày ngày họ bước đi, mọi con đường họ chọn đều dẫn đến nơi ước mơ họ được chôn dấu. Lũ trẻ xem phim hoạt hình, ao ước lớn lên có được sức mạnh phi thường, đóng vai người hùng giải cứu trái đất, khát khao một ngày có tấm vải đỏ, trên vẽ nguệch ngoạc chữ cái đầu tên nó, bay vào mây và tiễu trừ gian ác. Lớn tí nữa, vẫn những đứa trẻ kia, nghiệm ra mình không có thể bay mà không mua vé, không thể cứu trái đất nếu có người ngoài hành tinh, chúng tìm đến những ước mơ có tính thực tiễn hơn như ” có được người yêu, thi không trượt môn nào, tốt nghiệp loại ưu, có được công việc mình yêu thích”. Ước mơ là thế, nhưng thực tại thì vẫn luôn tồn tại song song với những ước mơ đấy.

Có mấy người bước chân ra đời mà bên cạnh có được người mình tin yêu và ủng hộ nhất. Có mấy người mở cửa cuộc sống, tự tin sải bước mà được làm những gì mà mình mơ ước. Có đến hàng tỉ lý do, ví như: Họ không đủ tài năng để thực hiện ước mơ, họ không đủ tiền tài, địa vị thấp, gia đình vợ con bìu díu, một bước sa chân, là kéo theo 3 4 cái mồm và vô số các rắc rối khác. Người ta dừng mơ, và hối hả trở lại thực tại, nghĩ rằng ít lâu nữa, khi mọi chuyện ổn hơn, họ sẽ tiếp tục tìm đường đến nơi thần tiên đấy!

Ít lâu…

Ít, thực ra là chủ quan, chứ thực ra có đếm đc đâu. Mà, trong từ đấy, đã có chữ lâu rồi!

Tôi sinh ra đã cười!

Tất nhiên là trừ cái giây phút đi ra từ trong bụng mẹ và khóc ré lên vì sung sướng, vì từ giây phút ấy tôi đã bắt đầu tự mình thu thập thông tin, lắp ghép, thêm mắm muối để một mai có thể làm người khác cười như tự làm mình cười vậy. Vì thế từ bé, tôi đã không mong làm người hùng, khoác tấm vải đỏ, lượn vèo vèo trên nóc mấy tòa nhà cao tầng gần nơi tôi sống để cứu giúp người vô tội. Suy cho cùng, nếu lũ trẻ con lớn lên đứa nào cũng là siêu nhân cứu người vô tội, thì xã hội phải sinh ra số lượng người xấu gấp 100 lần số siêu nhân ấy. Mà thế thì hơi buồn!

Vì thế, tôi tự ban cho bản thân cái đặc quyền làm người khác vui. Và càng lớn lên, khi não bộ càng phát triển, tôi hiểu nụ cười có sức mạnh lớn lao ra sao, là phương thuốc bổ thế nào, và nụ cười còn tượng trưng cho hạnh phúc. Hạnh phúc, 2 từ đắt đỏ, là một khái niệm mà không phải ai cũng có đủ kinh nghiệm để diễn tả, và phác thảo. Ước mơ tôi là đem lại nụ cười cho thế giới, và nếu tôi thật giỏi, thì nụ cười sẽ hóa thành hạnh phúc.

Khó hiểu nhất, vẫn là chuyện người cản trở ta đến với giấc mơ, thường thường lại là người ở gần, và thân thương với ta nhất

Tôi vẫn thường mơ, lớn lên rồi tôi sẽ mở một cái nhà hàng. Sáng bán bánh và cafe, tối đến biến thành một quán ăn nho nhỏ, để người ta đến và đem về được chút hạnh phúc. Tôi vẫn mơ nhà hàng tôi sẽ chả có tường mà bao quanh là kính.  Bởi tôi muốn ngồi ở ngoài, hút điếu thuốc, hớp miếng trà, và ngắm. Ngắm người ta vui vẻ ăn uống cười nói. Ngắm người ta xúy xoa ăn ngon, trầm trồ trước tài nghệ của nhà bếp. Ngắm lũ trẻ cười nói, tán tụng. Ngắm chàng trai ngượng ngùng cầu hôn, cô gái hạnh phúc nói “được anh ạ”. Ngắm cha mẹ hạnh phúc ngắm cậu con trai ăn uống ngon lành, ước mơ khi nó lớn, nó cũng hạnh phúc như họ lúc ấy. Ngắm người ta cười, khóc, vui, buồn. Ấy, ấy là ước mơ tôi.

Bố bảo tôi chẳng có tài kinh doanh. Mua rau mua quả còn mua đắt, đầu óc chẳng thông minh. Tại sao lại đem mớ tiền của mình, xây một cái hộp, để mấy cái ghế cái bàn vào trong, thuê thêm một “thằng đầu bếp” rồi mong ước người ta sẽ nhộn nhịp kéo đến, và đưa tôi tiền. Nhưng bố cũng bảo, nếu nó là ước mơ tôi, thì tôi hãy cứ bước, còn nếu xảy chân ra đấy, sẽ chẳng ai có thể giúp tôi được.

Mẹ cũng có mơ ước. Mẹ mơ ước con trai mẹ lớn lên trông bóng bẩy sạch sẽ. Sáng sớm cắp ca táp ra đường, leo lên cái ô tô mẹ mua, lái một lèo đến cơ quan rồi 5h chiều cắp ca táp về. Hai ba năm nữa lấy cho mẹ một cô con dâu, đẻ cho mẹ đứa cháu, rồi thì muốn làm gì thì làm. Nói vậy thôi, chứ gia đình vợ con rồi, làm sao mà có thể điên rồ tuổi trẻ được nữa! Mẹ biết thừa. Nhà hàng á, nó nhỏ nhoi, và tầng lớp dưới quá. Con trai mẹ, phải hơn thế!

Nói ra thì cũng đúng. Bởi nếu bạn là ước mơ, thì bố mẹ là thực tại. Nếu bạn đẹp, thơm, bóng bẩy, nhiều người mong muốn có được, thì bạn là ước mơ. Bố mẹ, già rồi, kinh nghiệm hằn lên mặt, nước da nhăn nheo, chẳng hề hấp dẫn, nhưng họ thật, và dù xấu xí, chua chát, họ vẫn là một phần của bạn, của ước mơ tôi.
“… Con ước một ngày con lớn, con sẽ không phải nghe lời bố mẹ nữa, và tự do làm điều con muốn…”

Đấy cũng là ước mơ! Bởi lớn lên, đi làm, người ta tự bị nhốt vào cái lồng thực tại, cái lồng trách nhiệm, cái lồng được xây dụng bới chính họ, và những người xung quanh họ. Họ nhốt bản thân vào đó, rồi chợt nhận ra cái lồng đấy thật vô tình lại để ngay trong ước mơ của mình, ngay giữa mảnh đất hạnh phúc đấy. Chìa khóa trong tay, nhưng mấy ai dám tra chìa vào ổ, mở tung cái lồng, và hối hả chạy ra khoảng không nhiều màu sắc kia để kiếm tìm hạnh phúc. Mà từ từ đã, hạnh phúc là gì, trông ra sao, và tìm ở đâu? Lúc đó, người ta sợ, và chạy tìm về cái lồng thân thuộc, tự nhốt mình vào và thở phào ngao ngán. Bởi kể cả tù túng và xấu xí, tất cả những gì họ có và từng có, đều ở trong cái lồng đấy; nó thân thuộc, và chắc chắn.

“Thế mới nói, kẻ thù lớn nhất của tôi, của cậu, của bạn, của anh ấy, cô ấy, ông ấy, bà ấy, chính bản thân của chính tôi, và họ. Đứng trước cái ngã ba đường ấy, những người bước đúng sẽ hạnh phúc và thành công. Những người đi sai sẽ vấp ngã, sẽ bầm dập, có người không dám bước tiếp và trở về tay không. Lúc đấy muộn quá rồi, cái lồng đã đóng lại, mà khóa, thì khi đi đã quên đánh mất. Những người đang ở bên trong, người thì thương, kẻ thì nghiệt ngã cười vào mặt kẻ đứng ngoài. “Sai lầm chưa, tủi nhục chưa, quay lại à, chả được đâu.”

À, đây là một đoạn tưởng tượng của tôi đấy, vì thực tại dạy rằng, trước khi làm gì đều phải suy tính, mà vì chắc ăn quen rồi, nên tính toán xong lại bị hèn, hèn nên chỉ dám nghĩ mà thôi.

Dũng cảm ơi, mày ở đâu??

Dũng cảm bước đi thì bị cho là ích kỉ, ở lại thì mãi không tìm được bản thân, hạnh phúc bản thân!

À đấy, mình phải hạnh phúc, vì mới có thể làm người khác hạnh phúc được!

Thế đấy!

Thứ Hai, 10 tháng 6, 2013

Đừng bao giờ đi theo bước chân của người thành công !

Khi người ta thành công, người ta bắt đầu thuyết giảng, khuyên nhủ người khác nên đi theo cách của mình sẽ thành công như mình….

Đây là điều vô cùng sai lầm !

Thứ nhất: Thành công đó là của họ, hoàn cảnh của họ, con người họ mới tạo nên đó… bạn không phải họ, ko giống tính cách của họ, không gặp hoàn cảnh của họ… nên đừng bao giờ đi theo bước chân họ

Thứ hai: Thành công đó là quan niệm của họ, cùng lắm là thành công theo quan niệm của xã hội… nhưng nhớ, đó ko phải thành công theo quan điểm của bạn. Bạn nên định nghĩa thành công cho riêng mình.

Thế nên, hãy gạn lọc những gì họ nói, nhớ rằng đó là kinh nghiệm của họ, chưa chắc thích hợp với mình trong thời điểm này, nên cái gì hợp mới nghe thôi!

Khi mình đọc cuốn “13 nguyên tắc nghĩ giàu và làm giàu - Napoleon Hill ” thì đến chương nói làm giàu phải có quyết tâm, dồn hết sức làm giàu… mình liền đặt sách xuống… vì nó không hợp với mình

Khi mình đọc cuốn ” Bí quyết tay trắng thành tỷ phú - Adam Khoo - đến chương trở thành triệu phú phải học cách tiết kiệm… mình liền đặt sách xuống, vì chưa phải thời điểm mình học cách tiết kiệm, do tính cách chưa hợp thời điểm này.

Hồi sinh viên mình rất có mong muốn làm giàu, trở thành triệu phú… nên học tập rất mạnh mẽ… rồi mình dần phát hiện đó không phải con đường của mình.

Con đường của mình là con đường khác - có lẽ mình sẽ chia sẻ vào 1 dịp khác, mình chỉ muốn nói, nhiều khi cái định nghĩa thành công, hay sống ý nghĩa của bạn là do xã hội vẽ lên cho bạn, chứ không phải là của chính bạn đâu !

Mình xin kể 1 câu chuyện, mình có 1 người bạn làm Kinh doanh mạng, bạn ấy nói rất nhiều sống thành công là thế này, sống ý nghĩa là thế này… mình thấy cũng đúng, tuy nhiên mình nói với bạn ấy rằng cái đó không phải quan điểm của bạn, mà nó là quan điểm của cả 1 hệ thống dồn lên bạn, và thế là bạn tin. Bạn thử nhìn lại phía sâu trong mình xem, đó có phải là điều bạn thực sự tin không !!!

Thêm nữa, Đức Phật cũng đã nói trước khi nhập Niết Bàn đại ý là: “Mỗi người hãy tự thắp đuốc lên mà đi”.

Bạn không phải duy nhất, nhưng bạn là 1 thực thể đặc biệt nhất, không giống bất kỳ ai trên thế gian này.

Thế nên, thế “éo” nào mà bạn phải thành công giống người khác chứ. 

Thế “éo” nào mà bạn phải làm theo từng bước giống người khác chứ.

Chỉ cần học hỏi họ điều gì đáng học hỏi thôi, còn đâu, hãy tự tìm bước đi cho mình. Dù có sai, có thất bại thì rút ra bài học. Vì một điều :

” Cái đúng xuất phát từ cái sai chứ không phải cái đúng lý tưởng”

Tự bạn phải điều chỉnh bản thân, điều chỉnh nhận thức, thái độ, hành vi của mình để tìm được thành công và sống ý nghĩa của riêng mình.
.
.
Hãy đi theo ngọn lửa trong trái tim bạn !
Vì chỉ điều đó mới làm bạn cảm thấy cuộc sống thực sự ý nghĩa trong từng giây !

Làm sao để tìm ra ?

Cách 1: Lắng nghe trong im lặng, tiếng nói từ nội tâm bạn, lắng nghe thật kỹ…và làm theo nó

Cách 2:  Làm bất kỳ cái gì bạn muốn, dù đúng, dù sai… qua đó hãy nhận thức xem nó có đúng, có hợp với mình không…và tự điều chỉnh cho phù hợp

Và cuối cùng, nhớ rằng những gì mình nói chỉ là quan điểm của mình thôi, chưa chắc đã đúng với bạn đâu, cũng chưa chắc đúng với mình sau này :)). Nên hãy tự trải nghiệm, tự kiểm nghiệm khám phá con đường cho chính bạn nhé.


Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2013

10 điều cần lưu ý trong thư xin việc

"Nhìn về từng ngày vừa đi qua đây, vẫn thế đấy lắm đắng cay..."

Hôm rồi vừa đăng 1 cái Stt lên FB về việc chán đọc CV xin việc của các bạn Sinh viên Thương Mại lắm lắm rồi, thấy các bạn lập tức nhảy vào comment, đòi xem 1 cái CV "hợp chuẩn" là như thế nào, thế nào là 1 cái CV nhìn "chán chả buồn đọc" làm mình đã buồn nay lại buồn hơn. Mỗi người sinh ra và lớn lên trong một hoàn cảnh khác nhau, thì sao có thể tồn tại một mẫu chung để giới thiệu về bản thân mình ??

Thời đại Internet phát triển ầm ầm, các bạn ngày ngày online vào FB "chát chót chét ầm ĩ" thế mà không có đến 5' search ra 1 cái mẫu CV, search ra cái tip viết CV người ta share đầy trên mạng, lại đòi xem thế nào là cái "hợp chuẩn", rồi cái "chán chả buồn đọc". 

Hic! có bạn còn khoe thành tích là viết 1 cái CV, chẳng buồn sửa mấy, thế mà nộp một cái được nhận ngay... oài, đọc mà đau hết cả người. Đành phải nói, với mỗi người, với mỗi trường hợp khác nhau, sẽ nhận được những phản hồi khác nhau. 

Nếu bạn có các mối quan hệ từ trước tại nơi bạn ứng tuyển, bạn có kinh nghiệm làm tại vị trí tương tự, công ty đang cần người gấp để lấp chỗ trống tạm thời, chi phí cho việc trả lương cho bạn rẻ hơn việc trả lương cho người đã ra trường (phải kèm các đãi ngộ, chính sách khác...) và hàng tỷ lý do khác có thể xảy ra, thì bạn vẫn được tuyển. Nhưng, nếu bạn nộp CV sang một vị trí tương tự, tại một công ty khác... thì tình huống tuyển dụng của bạn sẽ khác. Nhân Viên Mới (dù bây giờ hết mới lâu rồi) muốn chia sẻ với các bạn rằng, hãy đặt yêu cầu cao hơn đối với bản thân, các bạn còn trẻ và còn cần tìm tòi, phát triển nhiều hơn nữa vì thế hệ trẻ hơn các bạn cũng đang không ngừng vận động, không ngừng phát triển. 

Dưới đây, Nhân Viên Mới xin chia sẻ một vài tình huống, mà các bạn "có thể" đã hoặc sẽ sử dụng trong bản giới thiệu về bản thân mà không thấy "hậu quả" của nó như thế nào: 

1. “Tôi đáp ứng được các yêu cầu của vị trí cần tuyển”. Hàng trăm ứng viên có thể đáp ứng các yêu cầu của vị trí cần tuyển. Câu “tuyên bố” này không đủ để bạn có được cái “liếc nhìn” thứ hai của nhà tuyển dụng. Cái bạn cần là phải giải thích được vì sao bạn là một ứng viên xuất sắc chứ không phải là một ứng viên vừa vừa. Đôi khi các bạn chỉ nêu ra 1 vài tiêu chí như kiểu: tôi đã thực tập tại chỗ này chỗ kia, tôi đã làm cộng tác viên chỗ kia chỗ nọ và chốt lại cái câu “Tôi đáp ứng được các yêu cầu của vị trí cần tuyển” và cho đó là đủ rồi. Nhưng thành thật mà nói, cái mà nhà tuyển dụng tìm kiếm còn nhiều hơn kinh nghiệm làm việc chỗ kia chỗ nọ của bạn, điều đó đã được nhà tuyển dụng đưa vào trong bản mô tả công việc và 1 số tiêu chí khác mà họ đã định sẵn rồi. 

Ví dụ: Nhà tuyển dụng tìm kiếm một ứng viên cho vị trí biên tập báo điện tử, họ sẽ tìm kiếm những ứng viên có khả năng viết và trình bày nội dung CV cẩn thận từ khoảng cách các chữ, ảnh chân dung, ... chứ không chỉ là 1 người ghi ra mấy chữ "sử dụng word thành thạo".

2. “Tôi là một người làm việc chăm chỉ và giao tiếp tốt”, hoặc có thể là một người làm việc theo nhóm hiệu quả, chủ động, độc lập trong công việc… Đây chỉ là những lời nói sáo rỗng mà các nhà tuyển dụng chẳng buồn để ý tới. Tệ hơn, những câu như vậy không truyền tải được điều gì thực chất ngoài sự thật rằng bạn đang tự đánh giá bản thân, và những đánh giá đó không có trọng lượng với nhà tuyển dụng. Các nhà tuyển dụng vẫn thích tự họ đánh giá về mọi thứ hơn. Hãy tự đặt mình vào vị trí của nhà tuyển dụng, bạn sẽ hiểu được người ta có cảm giác như thế nào khi đọc mấy câu trên.

3. “Tôi là một nhà lãnh đạo có tầm nhìn”. Rõ ràng, câu này nghe không khiêm tốn cho lắm. Nếu đúng bạn là một nhà lãnh đạo có tầm nhìn, điều đó phải được thể hiện rõ qua các thành tích mà bạn đưa ra trong lý lịch. Những “tuyên bố” kiểu này chắc chắn sẽ bị đánh giá là “gàn dở”.

4. “Công ty sẽ không tìm được một ứng viên tốt hơn tôi”. Bạn không thể kết luận như vậy nếu bạn chưa biết rõ về các ứng viên còn lại. Câu nói này biến bạn thành một người khoe mẽ không phải lối. Nếu bạn thực sự xuất sắc, nhà tuyển dụng sẽ tự phát hiện ra bạn. Việc bạn tự vỗ ngực trong khi chưa có cơ sở sẽ khiến nhà tuyển dụng đánh giá không tốt về bạn. Tất nhiên, nếu bạn có trình độ thực sự thì bạn có quyền, nhưng khả năng của bạn cần phải được khẳng định quan danh sách các công việc bạn đã làm qua, thành tích bạn đạt được, chứng nhận của những bên có liên quan, ... 

5. “Thưa ông/bà”. Ở hầu hết các lĩnh vực, câu này đã trở thành một câu chào hỏi cũ mòn, ngột ngạt. Nếu bạn biết tên của nhà tuyển dụng, hãy dùng tên của họ trong câu chào. Còn nếu không, hãy viết là “Thưa nhà tuyển dụng”. Câu này hoàn toàn ổn và sẽ không khiến bạn giống như đến từ những năm đầu thế kỷ. CÓ một bí quyết mình muốn chia sẻ trong trường hợp này, đó là, bạn có thể lên mạng và search ra tên của nhà tuyển dụng (thông qua email và tin tuyển dụng trên một số website) tất nhiên cũng có trường hợp là search không ra. Nhưng nếu search ra được thì CV của bạn sẽ để lại ấn tượng khá tốt với người đọc. 

Ví dụ: Câu "Em chào anh Cường" "Kính gửi anh Nguyễn Văn Cường"...đọc cũng thấy thân thiện hơn "Kính gửi nhà tuyển dụng"...

6. “Tôi sẽ gọi cho ông/bà trong vòng một tuần để đặt lịch phỏng vấn”. Người tìm việc không thể đơn phương quyết định đặt lịch phỏng vấn. Một số người cho rằng, câu này giúp họ khẳng định bản thân là một người kiên trì, chủ động và giỏi về bán hàng. Tuy nhiên, trên thực tế, nói vậy chỉ khiến các nhà tuyển dụng cảm thấy bị làm phiền. Nhà tuyển dụng Việt Nam có mấy người quen phong cách này đâu :D, muốn có trình tự đặt lịch phỏng vấn thì bạn cũng phải có 1 trình độ nhất định đi (gọi là quyền lực thương lượng khá lớn)

7. “Tôi sẵn sàng làm việc với mức lương dưới mức mà công ty đưa ra”. Những ứng viên viết câu này thường hy vọng rằng, nói vậy sẽ giúp họ được phỏng vấn khi mà những thông tin trong hồ sơ của họ không đủ hấp dẫn. Tuy nhiên, câu này không đem lại hiệu quả như họ muốn, vì các nhà tuyển dụng muốn tuyển người tốt nhất cho công việc và đã cân nhắc đầy đủ về ngân sách tiền lương cho vị trí cần tuyển. Nhà tuyển dụng sẽ không chấp nhận một ứng viên yếu kém chỉ vì ứng viên đó chấp nhận mức lương thấp hơn. 

Mình nhất định không cần một câu nói như thế này, vì với mình, nghe sao nó có vẻ không thật lắm, ^^ bạn đã biết công ty tôi sẽ trả mức lương như thế nào chưa? bạn cảm thấy mình không xứng đáng với mức lương của chúng tôi đưa ra à? vì sao thế ? đọc đến đây chắc các bạn đã tự hiểu. 

8. “Tôi đã gửi kèm bảng điểm đại học, một danh sách tham khảo thông tin, 15 trang mẫu chữ viết tay, và bản đánh giá công việc mới nhất của tôi”. Trừ phi nhà tuyển dụng yêu cầu những thứ này, bạn không nên đưa chúng vào hồ sơ. Ở giai đoạn này, nhà tuyển dụng mới chỉ cần tới lý lịch nghề nghiệp và thư xin việc của bạn. Đừng làm họ phát ngợp với những thứ giấy tờ mà họ không đòi hỏi và có thể không muốn. Hãy đợi cho tới khi bạn tiến xa hơn trong quá trình xin việc, và hãy hỏi họ xem họ có cần những giấy tờ này hay không. Các món này có đính kèm người đọc cũng chưa chắc đã xem hết, người ta chỉ đọc những cái cần mà thôi. 

9. “Vui lòng liên hệ với tôi nếu ông/bà muốn xem lý lịch nghề nghiệp của tôi”. Người tìm việc đôi khi gửi một lá thư xin việc (cover letter) mà không gửi kèm lý lịch nghề nghiệp (resume) khiến nhà tuyển dụng cảm thấy khó hiểu. Nếu bạn viết thư xin việc để gửi cho nhà tuyển dụng, bạn bắt buộc phải gửi kèm lý lịch nghề nghiệp. Đó là thứ đầu tiên mà nhà tuyển dụng muốn xem và nếu không có, nhà tuyển dụng sẽ chẳng biết bạn là người như thế nào để tiếp tục trao đổi với bạn. Lần sau mình sẽ ghi rõ là gửi thư xin việc kèm Lý lịch nghề nghiệp vì viết không CV các bạn cũng không tự hiểu là cần cái còn lại. Haizzz

10. “Tôi thực sự cần một công việc. Tôi đang tuyệt vọng”. Các nhà tuyển dụng có thể cảm thông với bạn nếu bạn đang tuyệt vọng, nhưng điều đó không khiến họ tuyển bạn. Thư xin việc của bạn cần chú trọng vào nội dung vì sao bạn là người phù hợp với công việc mà bạn đang nộp đơn xin, chứ không phải là bạn cần công việc đó ra sao. Cái này mình chưa thấy trong thực tế bao giờ, nhưng cũng liệt kê ở đây để các bạn đọc chú ý. 

Chúc các bạn thành công.