Người ta thưởng bảo “Lịch sử được viết bởi người thắng cuộc”. Chúng ta thích đọc câu chuyện thành công của những người nổi tiếng, thích đọc sách dạy làm giàu vì nó tạo cảm hứng tích cực cho những nỗ lực của mình. Tôi thì khác, tôi cũng đọc hồi ký của các vỹ nhân, nhưng quan tâm nhiều hơn đến những thất bại của họ, bởi lẽ giản đơn là tôi học được nhiều hơn từ đó. Để một người đứng lên công nhận mình thất bại đã khó, dám mở long để chia sẻ thất bại còn khó hơn.
Cẩm Tú Nguyễn - Journalist at Doanh nhân Sài Gòn Cuối tuần Magazine chia sẻ câu chuyện sau:
Mình có cô bạn tên Hòa mới mở công ty kinh doanh nhà hàng được 5 tháng. Bây giờ công ty chỉ mới có 1 nhà hàng hải sản nho nhỏ nhưng tham vọng của cô chủ là sau này sẽ xây dựng nó thành chuỗi. Hòa trước đây là Giám đốc Marketing của Công ty Bất động sản Khang Điền. Vì đam mê ẩm thực và kinh doanh riêng nên đã mở công ty TNHH Thiết Mộc Lan với nhà hàng hải sản Làng Chài ở đường Nguyễn Thị Minh Khai, Q.1. Nhà hàng này hải sản rất tươi, ngon và giá cả vừa phải, đặc biệt là có cô chủ trẻ xinh đẹp và thông minh. Gần đây Hòa có 1 bài viết trên FB chia sẻ về lần khởi nghiệp đầu tiên của cô ấy. Vẫn còn sớm để biết Hòa sẽ thành công hay thất bại nhưng những trải nghiệm của cô thật đáng chia sẻ. Bài viết thật và thú vị nên mình đã xin phép cô ấy post lên đây chia sẻ với mọi người:
NHẬT KÝ 3 THÁNG LÀNG CHÀI
Cái ngày mình vừa nhen nhúm ý tưởng về một Làng Chài ngay trong long Sài Gòn, ai cũng tặc lưỡi, kinh tế khó khăn, người ta đang cắt giảm chi tiêu, nhà hàng thì mọc lên như nấm, mà cái nghề này đòi hỏi tính tỉ mỉ, sự chịu khó, chắc gì chịu đựng được mà làm… Kệ, mình tuy có quen sung sướng nhưng lại đam mê nấu nướng đến lạ kỳ, mỗi lần có thời gian là lại kéo vài ba đứa bạn tụ tập về nhà và trổ tài bếp núc, nhìn tụi nó gật gù khen ngon, thấy lòng ấm lạ… Từ bỏ vị trí Giám Đốc Marketing của một công ty BĐS, mình khăn gói đi dọc vùng ven biển miền Trung để tìm tòi về hải sản Việt nam và văn hoá của một Làng Chài. Sau 3 tháng dọc ngang, tìm được một đầu bếp ưng ý từ Nha Trang, mình quyết định tìm địa bàn hoạt động. Tất nhiên việc nấu cho vài ba đứa bạn và mở nhà hàng là hai phạm trù hoàn toàn khác biệt… Ngay lần đặt cọc đầu tiên, mình đi tong mất 100 triệu vì không chịu tìm hiểu rõ địa hình và khoản đầu tư cho một mảnh đất trống dường như quá sức.
Bố mẹ chép miệng tiếc cho số tiền đã mất, mình thì tự dằn vặt vì học cho đã đời đến lúc ra ứng dụng riêng cho mình thì đã mắc ngay sai lầm chết người về địa thế. Mọi người nói mình nên dừng lại, vì máu me quá sẽ làm mất đi sự minh mẫn trong suy nghĩ, chỉ có bản thân mình là tự nhủ, coi như một bài học đắt giá của lần đầu ra trận, nhưng học để không mắc phải sai lầm như thế nữa chứ không phải để thoái lui. Vậy là sau 3 ngày ngồi tiếc ngẩn tiếc ngơ số tiền đã mất, mình tìm được một địa chỉ tại Quận 1, chi phí bỏ ra đầu tư nhỏ hơn, diện tích cũng khiêm tốn hơn, mình tự nhủ, từ bé mình sẽ gầy dựng cho đến khi nó lớn mạnh.
Ai cũng nói người Việt thích ăn ốc vỉa hè, còn riêng mấy VIP sẽ đến những nơi sang trọng, mình hiểu điều đó những lại đi hơi hướng của làng chài, décor dân dã… mình ấp ủ ước mơ về một nơi thưởng thức hải sản Việt Nam trong một không gian thuần Việt, mà cái không gian này thì sẽ kén chọn lượng khách, có lẽ do bệnh nghề nghiệp, mặc mọi người ngăn cản, mình vẫn chi một khoản tiền kha khá cho việc thiết kế và trang trí. Mình tin rằng, nếu ai yêu những gì thuần việt đồng thời lo lắng về vấn đề vệ sinh thực phẩm trong khi đó lại muốn thưởng thức một món ăn ngon thì mình sẽ có đất để tồn tại.
Rồi Làng Chài ra đời, lượng khách đầu tiên toàn là những bạn bè thân thuộc, các đối tác của công ty cũng ra sức hỗ trợ, nhưng sức người có hạn, cái chính phải là lượng khách thực sự. Mình đau đầu suy nghĩ làm thế nào để có thật nhiều người biết về Làng Chài, hồi xưa xài tiền công ty thì ý tưởng marketing chảy ra vùn vụt, giờ tự bỏ tiền, bao nhiêu tính toán về chi phí và hiệu quả khiến mình lần lựa mãi.
Chưa có kinh nghiệm về Nhà hàng, vấn đề về quản lý và dung hoà các mối quan hệ làm mình thật sự mệt mỏi, nhân viên cứ làm được vài ba ngày thì lại xin nghỉ đột xuất, nhiều lúc cả đám cùng nghỉ, mình vừa kiêm chạy món, vừa làm bồi bàn, vừa tính tiền và trò chuyện với khách. Có hôm nhân viên cũ của mình ghé quán, mình chạy phục vụ từng bạn một tự nhiên thấy thương bản thân mình. Đang làm quản lý, đang có vị trí, đang lao động trí óc, giờ lại chạy những việc chân tay. Cũng may là những cơn xúc động như thế chỉ thoáng qua, khi nghĩ về một hệ thống Làng Chài trong tương lại, mình lại như được tiếp thêm sức mạnh.
Rồi những tranh cãi nội bộ khiến mình dường như kiệt sức, đã có lúc suy nghĩ, thử sức như vậy đủ rồi, kiếm một công việc gì đó đúng chuyên ngành của mình như trước kia, lương cũng đủ để có một cuộc sống không muộn phiền và lo lắng, nhưng tận sâu trong tâm trí mình, vẫn luôn vang vọng việc không được đầu hàng và phải đấu tranh. Lượng khách đến với quán tuy tăng nhưng vẫn chưa đủ trang trải cho hoạt động của quán, đồ ăn ai cũng khen ngon, giá thành vừa phải, vậy mà sau 3 tháng hoạt động, mình vẫn cặm cụi bù lỗ. Mình tự dặn lòng, có những quán mở ra gần 1 năm mới bắt đầu có khách, khởi đầu như mình cũng không phải là quá tệ. Mặc bố mẹ nước mắt ngắn dài khuyên mình dừng lại, mình vẫn quyết tâm đi tiếp. Mình tin rằng với chất lượng về hải sản, cũng như sự tinh tế trong cách chế biến các món ăn, một ngày không xa, Làng Chài sẽ là địa điểm ưu thích của nhiều thực khách.
Khách của mình 50% là người nước ngoài, còn lại là khách Việt Nam, khách đã đến một lần thì chắc chắn quay lại, đó là động lực để mình phấn đấu. Có thể Làng Chài sẽ không thành công như mình mong đợi, hay điều tồi tệ nhất xảy ra là không thể tồn tại, mình vẫn hãnh diện là đã sống, hy sinh cho giấc mơ của mình và thất bại cũng không thể khiến mình gục ngã. 3 tháng không phải là quá dài nhưng cũng đã dạy cho nhiều mình bài học quý giá.
Còn giờ đây, mình vẫn đang cố gắng, trau chuốt cho từng món ăn, sắp xếp lại bộ máy, tìm kiếm nhân sự mới, hoàn thành các quy chuẩn. Với mình, Làng Chài không chỉ là một quán ăn, mà cả niềm đam mê và quyết tâm của một người trẻ vừa bắt đầu lập nghiệp, là nước mắt, nụ cười, là niềm vui, là những giọt mồ hôi và những đêm mắt ngủ, tất cả khiến mình trưởng thành.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét